Lệ Đình Nam: “…”
Ngoại trừ gan ngỗng, rất ít khi anh ăn nội tạng động vật.
Nghe tên những món anh mà Hứa Nhược Phi báo cho ông chủ biết, hai chân mày gần như dính chặt lại của anh không hề có dấu hiệu lơi lỏng.
Hứa Nhược Phi nói tiếp: “Thêm hai mươi xâu thịt dê, mười xâu nấm hương, một chai bia…”
Nói xong, đột nhiên cô nhớ đến cái gì đó, ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Đình Nam mặt mày không vui cho lắm: “Tổng giám đốc Lệ, anh có thể ăn được nội tạng không? Nếu không thì tôi sẽ gọi món khác.”
Lệ Đình Nam cau mày nhìn ông chủ quầy thịt nướng đang nướng các món ăn khác đặt trên bếp than hồng, thói sạch sẽ khiến anh chưa nghe đến câu hỏi của Hứa Nhược Phi. Hứa Nhược Phi giơ tay kéo tay áo anh theo bản năng: “Tổng giám đốc Lệ?”
Lúc này Lệ Đình Nam mới chậm rãi hoàn hồn, anh định nói gì đó, chợt nghe cô thở dài, lại gọi vài món nướng thông thường hay được gọi. Tay trái cô cầm một bát thủy tinh, tay phải cầm một chai bia tươi đặt lên bàn. Sau khi sử dụng dụng cụ mở ra một cách thông thạo, cô rót đầy ly.
Dường như Hứa Nhược Phi nhớ đến cái gì đó: “Tổng giám đốc Lệ, anh ăn đồ nướng có muốn uống bia tươi không? Nhưng mà hẳn là anh không uống quen loại bia tươi này…”
Lệ Đình Nam nhướng mày: “Ồ? Giờ cô mới biết tôi không đến chỗ như thế này ăn?”
Anh thấy cô cười ha ha rồi cúi đầu uống một hợp bia tươi lớn.
Chân mày vừa thả lỏng của Lệ Đình Nam lại nhíu, anh định cản lại. Dù gì thì Hứa Nhược Phi có tiếng là tửu lượng không tốt, nếu để cô uống bừa, cuối cùng e rằng anh chỉ phải đưa cô về nhà.
“Tôi quên là tổng giám đốc Lệ sẽ không đến những nơi như thế này ăn uống.” Hứa Nhược Phi uống được một ngụm bia ướp lạnh, cả người lẫn lòng đều cảm thấy sảng khoái, cô thoải mái nói: “Giới thượng lưu trong khu tài chính tan ca xong cũng thường đến đây hưởng thụ đồ ăn ngon, trải nghiệm cảm giác làm dân chúng trên phố cũng được mà.”
Hứa Nhược Phi uống hết ly bia tươi rất nhanh, sau đó lại rót đầy một ly mới.
Gió đêm thổi qua, tóc mái trên trán cô bị thổi tung.
Trên gương mặt trắng trẻo dần dần nhuộm màu hồng cam mê người.
Cô giơ ly lên, nhìn người đàn ông nghiêm túc không dính khói lửa nhân gian trước mặt mình, càng cong môi cao hơn: “Anh thấy anh không hợp chỗ này, nhưng thật sự khi anh ngồi đây, không ai chú ý đến anh.”
Hứa Nhược Phi lại uống một hớp, vô thức liếm môi.
Lệ Đình Nam: “…”
Lẽ nào lại say rồi?
Hình như Hứa Nhược Phi đoán được suy nghĩ của anh: “Tôi vẫn chưa say, về tôi còn phải xem đống văn kiện kia nữa mà.”
Nói đến đây, điệu bộ của cô có vẻ không hài lòng cho lắm.
Cô thở dài, nhìn Lệ Đình Nam với vẻ oán hận, nhỏ giọng nén giận mà rằng: “Tổng giám đốc Lệ, tôi biết mình là người điều chế nước hoa mà nhiều người muốn, nhưng anh cũng không thể đối xử với tôi như thư kí chứ? Nhiều văn kiện như vậy, tôi đọc mà đầu muốn to ra, không biết làm sao Lý An nhớ được. Dù sao lần này chúng ta đã nói trước rồi, nếu tôi nhớ hết toàn bộ, không làm trễ nãi việc của anh thì anh phải tăng lương cho tôi.”
Hứa Nhược Phi nói xong, đặt ly bia xuống, nhìn chằm chằm Lệ Đình Nam bằng ánh mắt sáng ngời xen lẫn vài phần men say.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!