Một tay đút vào túi áo vest, tay kia cầm điện thoại, không biết đang xem cái gì.
Trong lòng Hứa Nhược Phi thầm mắng hai tiếng, nhìn đôi chân dài đó, e rằng chân của người mẫu nam cũng không dài bằng anh.
Cô tăng nhanh tốc độ, đi tới trước mặt Lệ Đình Nam, hơi bước lên phía trước, hai tay cầm điện thoại đưa ra sau lưng: “Tổng giám đốc Lệ, đang xem cái gì mà nghiêm túc như vậy?”
Lệ Đình Nam vừa rồi đang đọc email công việc mà Lý An gửi tới, thậm chí còn không chú ý đến sự xuất hiện của Hứa Nhược Phi.
Trong giọng nói của người phụ nữ có một chút trêu chọc, hoàn toàn khác với giọng nói khi cô làm nũng lúc trưa.
Lệ Đình Nam cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên.
Thứ duy nhất trong tầm mắt là bộ quần áo mỏng manh mà Hứa Nhược Phi đang mặc.
Ánh mắt sâu thẳm từ từ nhìn xuống, một đôi chân trắng nõn mịn màng như ngọc, đi một đôi dép có thiết kế đơn giản, gót bằng, không còn dáng vẻ sắc sảo như trước.
Móng chân được sơn màu đỏ tươi giúp da chân trở nên trắng hồng mềm mại hơn.
Ánh mắt Lệ Đình Nam trầm xuống một lúc, anh mới chậm rãi nói: “Bình thường cô ở nhà mặc như thế này sao?”
Hứa Nhược Phi: “Tổng giám đốc Lệ, chắc anh thực sự chưa bao giờ sống chung với phụ nữ đúng không? Phụ nữ ở nhà không như thế này thì còn phải thế nào nữa? Mặc thế nào cảm thấy thoải mái thì cứ ăn mặc thế ấy thôi, bây giờ còn là mùa hè, chẳng lẽ còn phải ăn mặc kín mít, đó là suy nghĩ cổ hủ từ thế kỷ trước rồi nhỉ?”
Hứa Nhược Phi nói xong, cô đột nhiên nhớ ra Lệ Đình Nam và Hứa Nhược Mộng dường như đang sống cùng nhau.
Dựa theo những gì cô hiểu về Hứa Nhược Mộng, quả thật cách ăn mặc ở nhà của người phụ nữ đó thật là dựa theo lời của bà Hứa, vừa ngây thơ vừa bảo thủ.
Mùa hè nóng bức mà cũng mặc đồ bông vải trắng ở nhà, sao mà cô ta lại chịu được.
Hứa Nhược Phi nghĩ đến điều này, khóe môi khẽ giật.
Lệ Đình Nam khàn giọng cười.
Thực sự bị cô nói đúng, có người sống trong biệt thự của anh nhưng lại bị che đậy kín mít, từ đầu đến chân đều mang theo bốn chữ danh môn khuê tú.
Hành vi lại không hề xứng với bốn chữ này.
Anh một tay đút vào trong túi, bấm chìa khóa xe, sau khi khóa xe, anh bình tĩnh hỏi: “Ăn khuya ở đâu?”
Hứa Nhược Phi nghe vậy, kinh ngạc trợn to hai mắt: “Ăn khuya? Hóa ra anh ăn tối rồi sao?”
Cô còn cho rằng một người đàn ông như Lệ Đình Nam tuyệt đối sẽ không bao giờ động đến bữa ăn khuya.
Lệ Đình Nam liếc nhìn Hứa Nhược Phi một cách kỳ lạ, hỏi một câu.
Anh dùng từ bữa khuya rất kỳ lạ sao?
Hứa Nhược Phi bĩu môi: “Tôi còn tưởng là anh không hề ăn cơm tối, vì thế mới tính mời anh đi ăn thịt nướng. Bỏ đi, dù sao cũng đã tới rồi, đi theo tôi đi!”
Hứa Nhược Phi đi đến trước mặt Lệ Đình Nam, đôi chân dài dưới ánh trăng khiến lòng cô ngứa ngứa.
Lệ Đình Nam chỉ nhìn lướt qua, trong lòng thầm nghĩ sau này tuyệt đối không thể để cô ra ngoài buổi tối mà mặc ít như vậy.
Anh không muốn dáng vẻ như vậy của cô bị người khác nhìn thấy.
Hứa Nhược Phi ngâm nga một bài hát, tận hưởng làn gió mát trong đêm cuối hè.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!