Không ai phản đối.
Hương thơm thoang thoảng của hoa mộc tê trong phòng họp khiến ai cũng nhớ về mối tình đầu thuở học trò của bọn họ.
Chưa từng có ai nghĩ rằng một lọ nước hoa lại có sức hút lớn đến vậy.
Sau khi Hứa Nhược Phi cất nước hoa vào gói dùng thử, anh lấy ra một tờ giấy trong tập tài liệu và đưa cho người phụ trách dây chuyền sản xuất: "Không có gì thay đổi trong công thức hương liệu, nhưng tôi đã thay đổi liều lượng, sau này sản xuất dựa theo liều lượng này."
"Đã hiểu, chủ quản Anna yên tâm."
Sau khi cuộc họp kết thúc, Hứa Nhược Phi thu dọn giấy tờ. Cô gần như là người cuối cùng rời khỏi phòng họp.
Không ngờ lại có người đang đợi cô ở cửa phòng họp.
Hóa ra là quản lý Vương, người đã gọi cô là "trợ lý Anna" ngay trước cuộc họp.
Hứa Nhược Phi dừng bước lại.
Cô vốn có dáng người cao gầy, đi giày cao gót bảy phân, có thể hơi nhìn xuống quản lý Vương trước mặt.
“Quản lý Vương, còn chuyện gì nữa không?” Hứa Nhược Phi khó hiểu, không biết người trước mặt lại đang muốn gây ra rắc rối gì.
Quản lý Vương, giống như nhiều người đàn ông mà cô từng gặp, cảm thấy khó chịu với thiên phú làm nước hoa của phụ nữ.
"Tiểu Anna, đừng bận tâm những gì tôi đã nói hôm nay. Tôi vẫn rất xem trọng về tài năng điều chế nước hoa của cô. Nếu có hứng thú, có thể liên hệ với tôi." Quản lý Vương nhét danh thiếp vào lòng bàn tay Hứa Nhược Phi.
Hứa Nhược Phi vẫn bình tĩnh và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt cô với đôi mắt sáng ngời.
Chợt cô nở nụ cười.
“Quản lý Vương, ông đã quên trước đó mình nói gì rồi sao?” Đôi môi đỏ mọng của Hứa Nhược Phi cong lên, trong giọng nói có một sự mềm mại hấp dẫn.
Quản lý Vương bị giọng nói của làm cho cả xương cốt mềm nhũn, thậm chí còn tưởng rằng người phụ nữ này có chút hứng thú với mình, định kéo tay Hứa Nhược Phi, nhưng lại bị người phụ nữ đó im lặng tránh ra.
Đôi mắt đen của Hứa Nhược Phi sáng như đuốc.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, cười nhạt: "Quản lý Vương, những gì ông nói lúc trước, có muốn tôi nhắc nhở ông không?"
Nhìn thấy Hứa Nhược Phi tránh tay mình, vẻ mặt của quản lý Vương trở nên có chút xấu hổ.
Ông ta là lão làng trong tập đoàn Lệ Thị, không biết có bao nhiêu cô gái trẻ tuổi chủ động quyến rũ ông ta để có thể leo lên vị trí cao hơn.
Người phụ nữ trước mặt thì hay rồi, không những không chủ động quyến rũ ông ta mà thậm chí còn dám lớn tiếng chống đối và trốn tránh ông ta.
Chắc không phải thực sự nghĩ rằng Lệ Đình Nam có thể coi trọng cô chứ?
Thấy thế, quản lý Vương không muốn cho Hứa Nhược Phi sắc mặt hoà nhã nữa.