Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Đợi đến khi chúng đi hết, Tề Tiểu Tô đang cầm kính viễn vọng của giáo sư Sở mới mím môi, nói với giáo sư Sở: “Giáo sư, chúng ta đi thôi.”

“Em gặp phải rắc rối lớn rồi hả?” Giáo sư Sở nhìn Tề Tiểu Tô đã thay bộ đồ của một học sinh nữ khác trong lớp ông, hơi lo lắng hỏi: “Có cần tôi giúp gì không? Đừng nghĩ tôi chỉ là ông giáo nghèo, có chuyện gì tôi cũng có thể giúp một chút đấy.”

Tề Tiểu Tô bật cười: “Ai dám nói thầy Sở là ông giáo nghèo thế ạ? Bây giờ em đang nhờ thầy giúp đây mà? Có thể thuyết phục được hiệu trưởng và chủ nhiệm lớp hay không còn phải nhờ hết vào thầy đấy ạ. Thầy chủ nhiệm của em chính là Doãn Ma Vương đấy.”

Thấy cô không muốn nhắc đến chuyện rắc rối của mình, giáo sư Sở cũng không gượng ép.

Trong mắt ông, bối cảnh của Tề Tiểu Tô không bình thường đâu.

Không cần nói tới tập đoàn Thịnh Tề hiện đang nổi danh, chỉ cần nói tới việc cô có thể tự xách súng ra căn cứ khủng bố ở biên giới để làm công tác cứu viện, đã là một chuyện rất lợi hại rồi.

Phải biết rằng trong số những người được cứu có cả anh trai của ông, ông thực sự không biết rằng một học sinh cấp ba như Tề Tiểu Tô lại có sức mạnh và sự gan dạ đến mức ấy.

Cho nên ông cảm thấy, chuyện mà cô bắt buộc phải nghỉ học để tiến hành, nhất định là chuyện lớn.

Chuyện lớn thì tất nhiên là nên giữ bí mật rồi.

Họ lái chiếc xe mà giáo sư Sở mượn của đồng nghiệp ra khỏi trường bằng một cửa khác.


Đợi đến khi thuộc hạ của Hạ Nông phát hiện ra mình bị dẫn đi lượn vòng vòng trong thành phố, cắn răng chặn chiếc xe đó lại mới phát hiện ra là đã bị lừa.

Nhưng lúc đó, Tề Tiểu Tô và giáo sư Sở đã tới trường trung học trực thuộc đại học Bắc Kinh, giải quyết xong chuyện cô nghỉ học rồi ngồi xe về Xuân Thâm Viên rồi.

Hạ Nông nhận được tin, đập vỡ luôn tách trà mà hắn yêu nhất.

“Lái xe qua đây, tôi muốn tự mình thẩm tra Bạch Thế Tuấn.” Hắn gọi điện thoại cho lái xe.

Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào bị nhốt cùng nhau, ở giữa có một chấn song sắt. Nhưng Bạch Thế Tuấn khôn khéo cả một đời, tất nhiên đã nghĩ đến việc họ bị nhốt cùng nhau như thế này có lẽ vì đối phương đã nghe được thông tin gì đó từ cuộc đối thoại của họ, cho nên vừa vào đó lão đã khuyên Nghê Hào đừng nói nhiều, cho dù có nói, cũng phải để lão khống chế tiết tấu, những điều không nên nói thì không được nhắc đến nửa lời.

Chỉ có điều, từng ngày từng ngày trôi qua, Bạch Thế Tuấn cũng thấy hoang mang.

Họ rơi vào tay Hạ Nông, còn có cơ hội thoát ra không?

Khi gặp được Hạ Nông, Bạch Thế Tuấn đột nhiên hiểu ra, có lẽ chỉ khi bí mật về thẻ chứa cuối cùng mà họ biết được tiết lộ ra, mới có thể đổi lấy được sự tự do.

Bởi vì Hạ Nông trông có vẻ rất khó đối phó.

Không ai biết được Hạ Nông nói gì với Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào.

Nhưng, ngày hôm sau, Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào được thả ra.

Tin tức này, phải đến ngày hôm sau nữa Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh mới biết.

Thời gian nâng cấp của không gian dài hơn họ nghĩ rất nhiều.

Đến ngày thứ tư, khi Vệ Thường Khuynh tuyên bố rằng sân huấn luyện đã có thể sử dụng, kì đặc huấn của Ám Mang và Tề Tiểu Tô bắt đầu, họ mới biết được tin tức này.

“Anh biết em nhất định sẽ không tha cho Bạch Thế Tuấn và Nghê Hào, nhưng tạm thời chúng ta cứ mặc kệ bọn họ, để bọn họ sống thêm một thời gian nữa, bây giờ huấn luyện trước đã, thời gian không còn nhiều đâu.”

Vệ Thường Khuynh biết chuyện của Tề Tông Dân và Tô Vận Linh có liên quan tới Bạch Thế Tuấn, Tề Tiểu Tô nhất định sẽ muốn báo thù, nhưng hiện tại phải biết phân biệt nặng nhẹ trước sau đã.

“Em hiểu.”

Tề Tiểu Tô mặc một chiếc áo T-shirt ôm sát người, một chiếc quần bảo hộ, hiên ngang oai hùng, xinh đẹp và rất năng động, khiến tất cả thành viên của Ám Mang nhìn đến ngẩn ngơ cả người.


“Từ hôm nay trở đi, Chiến Mang chính là phó đội trưởng của các cậu, sau này khi tôi không có ở đây, tất cả thành viên của Ám Mang đều sẽ nghe theo lệnh chỉ huy của cậu ấy, nghe rõ chưa?” Giọng của Vệ Thường Khuynh mang uy lực vô cùng lớn.

“Rõ!”

Chiến Mang là biệt hiệu mới của Đổng Ý Thành.

Trong đội ngũ này, trừ những người đã quen biết nhau từ trước, còn lại đều dùng biệt hiệu thay tên, không ai biết ai cả.

“Tôi sẽ dẫn dắt các cậu trong ba ngày, trong ba ngày này, các cậu cần nắm chắc khái quát nội dung huấn luyện, sau đó sẽ do Phó đội trưởng dẫn dắt các cậu luyện tập, các cậu và cô ấy.” Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng đẩy Tề Tiểu Tô lên trước: “Biệt hiệu Vân Diên sẽ đấu đối kháng với nhau.”

“Đối kháng?”

Bỗng chốc, ngay đến cẻ Đổng Ý Thành cũng chẳng hiểu gì cả.

Vệ Thường Khuynh nhìn Tề Tiểu Tô: “Cả quá trình huấn luyện kéo dài 50 ngày, cứ mỗi 10 ngày, Ám Mang và Vân Diên sẽ có một cặp đối kháng, chọn ra một người trong Ám Mang tiến hành thi đấu với Vân Diên, có thưởng có phạt, phần thưởng và hình phạt tạm thời giữ bí mật. Có vấn đề gì không?”

Anh vừa dứt lời, nhất thời đã có người lên tiếng.

“Đội trưởng, anh đang nói đùa sao?”

“Đúng vậy, đội trưởng, bảo chúng tôi thi đấu với một cô gái, không phải là bảo chúng tôi bắt nạt con gái nhà người ta à?”

“Chúng tôi đều là đàn ông cả, không thể làm chuyện thiếu lương tâm thế được.”

Gần như tất cả các thành viên trong đội đều phản đối ý kiến này, có người nói thẳng ra, có người không dám nói, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt đã thể hiện rất rõ ràng.

Vệ Thường Khuynh liếc nhìn Tề Tiểu Tô, ra hiệu cho cô ứng phó.

Tề Tiểu Tô quét mắt nhìn một lượt, trầm giọng nói: “Bây giờ tôi vẫn đấu không lại các anh. Nhưng, trước khi huấn luyện, chúng ta cũng sẽ có một trận đấu đối kháng thăm dò thực lực, cũng sắp bắt đầu rồi. Không tính phó đội trưởng thì hiện tại Ám Mang có tổng cộng mười lăm người tham gia huấn luyện, trong lần thi đấu đối kháng thăm dò thực lực này, nếu như thành tích cá nhân của tôi có thể xếp trong top mười, vậy đủ để chứng tỏ rằng ít nhất tôi có thể đánh bại năm người trong đội ngũ của các anh.”

“Vậy thì, các anh có thể chấp nhận các trận đấu sau này không?”

Một cô gái thi đấu đối kháng thăm dò thực lực có thể đánh bại năm người trong số họ, vậy thì chắc chắn là đủ tư cách để sau này thi đấu với họ rồi.

Tuy không ai nghĩ rằng cô ấy có thể làm được, nhưng, cho cô ấy một cơ hội để nản lòng thoái chí, cũng coi như một chút tôn trọng với đội trưởng của họ.


Dù sao thì, đích thân Vệ Thường Khuynh đưa họ vào Ám Mang, chính anh cũng đã cho họ thấy được bản lĩnh của mình từ lâu rồi, họ thật sự rất tâm phục khẩu phục Vệ Thường Khuynh.

“Được, vậy thử xem.”

“Thử xem.”

Vệ Thường Khuynh nói: “Thi đấu đối kháng thăm dò thực lực hôm nay rất đơn giản, chỉ có một hạng mục.”

Nói đến đây, anh ngừng lại, sau đó nói tiếp: “Vác nặng mười ki-lô-gam chạy mười ki-lô-mét.” Nói xong, anh chỉ tay về một phía.

Ở khoảng đất rất rộng trước mặt họ, đã đắp sẵn đường chạy, mỗi vòng chạy ít nhất phải dài 1 km.

Tất cả mọi người ngây ra.

Chơi ác thế?

Mới dạo đầu đã bắt vác nặng mười ki-lô-gam chạy mười ki-lô-met? Họ có thể kiên trì được, nhưng kiên trì đến cùng chắc cũng mệt gần chết rồi, một cô gái xinh xắn như Vân Diên có thể hoàn thành được không?

“Qua bên đó đi.” Vệ Thường Khuynh đi đầu.

Đổng Ý Thành nhìn Tề Tiểu Tô với vẻ lo lắng, đi tới bên cạnh cô, khẽ hỏi: “Em có làm được không?”

“Anh, em có thể kiên trì được.”

Trên thực tế cô chỉ biết trước là có một lần thi đấu thăm dò thực lực như thế, nhưng không biết nội dung là gì. Vệ Thường Khuynh không nói với cô.

Nội dung hạng mục này đúng là ác thật, ước chừng nếu chạy xong, chắc hai chân cô cũng không còn là của cô nữa.

Nhưng Tề Tiểu Tô không muốn chùn bước.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!