“Thật ra...” Có người nghi ngờ.
“Thật ra cái gì?”
“Thật ra đến đồ canh giữ là cái gì chúng ta cũng không biết, hơn nữa, ông chủ không cho chúng ta xuống núi, anh nói xem chúng ta đã ở trên núi bao nhiêu lâu rồi? Từ lúc bắt đầu khai mỏ chúng ta đã làm giám sát, còn cái hầm lớn bên đó nữa, lúc đó bao nhiêu người đến đào mỏ, bên đó đã chôn bao nhiêu người...” Tất cả mọi người đều im lặng, người đàn ông đó lại tiếp tục nói: “Trước kia chẳng ai nói gì cả, nhưng trong lòng ai mà chẳng rõ chứ, đó là vì sợ những người đó xuống núi nói chuyện mỏ quặng ra. Nhưng tại sao ông chủ đào mãi mà không cho chuyển đi? Đặt mỗi một cái thiết bị gì đó ở trong hầm mỏ, rồi không biết chuyển bao nhiêu thứ gì vào nữa, cứ bảo chúng ta canh ở đây mãi, chúng ta phải canh đến khi nào?”
“Đúng thế, cũng không biết phải canh đến lúc nào mới xong nữa. Trên núi mặc dù chúng ta chẳng thiếu ăn thiếu uống, cũng sắm cả tivi cho chúng ta, nhưng chỉ cho chúng ta mỗi bộ đàm, chỉ có thể liên lạc với người ở trên núi, đến gọi điện thoại cũng phải xin phép, đến tận sơn trang gọi dưới sự giám sát của ông chủ. Sao tôi cảm thấy chẳng khác gì ngồi tù thế không biết.”
Một giọng nói khác hơi khàn vang lên: “Ngồi tù? Đương nhiên là tốt hơn ngồi tù nhiều rồi, dù sao tôi cũng rất tự do, thỉnh thoảng còn đưa gái lên núi chơi nữa, không phải là rất tốt à?”
“Hừ, Hồng Tứ, anh ở thành phố giết người đã phạm vào tội chết, là tội phạm bị truy nã, đương nhiên là cảm thấy ở đây tốt hơn rồi, nhưng chúng tôi chẳng phạm phải tội lớn gì cả.”
“Đúng thế, tôi còn có cha già ở nhà nữa.”
“Thôi đi, còn cha già cái gì, những chuyện thối nát của anh chúng tôi đều đã nghe nhàm tai rồi, anh còn ngủ với vợ bé của ông già anh, sợ ông già anh phát hiện ra sẽ đánh chết anh nên mới chạy ra khỏi nhà.”
“Ha ha ha.”
Tất cả đều cười ầm lên.
Bọn chúng say sưa nói mãi đến nỗi quên cả chủ đề ban đầu, chuyện ở sơn trang.
Có lẽ là ở trên núi mấy năm, bọn chúng đã quen với việc dù là chuyện gì hay tình hình gì thì Cung Phiên Long cũng đều có thể xử lý rồi, cho nên dù trước đó cảm thấy kỳ lạ nhưng bây giờ không nghe thấy tiếng vang nữa thì lại cảm thấy không sao nữa cả.
Tề Tiểu Tô nấp ở cách đó không xa nhìn Vệ Thường Khuynh, lại nhìn Đổng Ý Thành, đôi mắt đảo qua đảo lại, ý chính là, phải giết hết những kẻ này à?
Nghe ra thì đều không phải người tốt đẹp gì cả, nhưng dù sao cũng là bảy tám mạng người.
Nhưng nếu như không giết, nếu như chuyện ở đây lộ ra ngoài, đối với Vệ Thường Khuynh và bọn họ mà nói đều không phải là chuyện tốt, sẽ khó xử lý.
“Tiểu Tô, em ở yên đây, không cần em ra tay.” Vệ Thường Khuynh nói rồi nhẹ nhàng, nhanh nhẹn lao qua phía đó.
“Ở yên đó.” Đổng Ý Thành cũng thấp giọng nói một câu rồi bám theo sau.
Chỉ một lát Tề Tiểu Tô đã nghe thấy tiếng đánh đấm, còn có hai ba tiếng súng nữa.
Cô ngồi xổm tại chỗ đợi, không lo lắng cho hai người bọn họ.
Đã không còn cơ quan nữa rồi, chỉ là mấy người thôi, hai người bọn họ xử lý nhẹ như không.
Quả nhiên, rất nhanh bên đó đã truyền đến giọng của Vệ Thường Khuynh: “Qua đây.”
Tề Tiểu Tô đứng lên, đi qua bên đó, có mấy người nằm im không động đậy trên mặt đất.
Ở xung quanh bọn họ là một dãy nhà gỗ, xem ra là chỗ ở của bọn chúng, trên cái giá ở bãi đất trống treo một ngọn đèn, còn có một cái bàn tròn và mấy cái ghế nữa, trên bàn vung vãi lá bài lơ khơ, còn có mấy chai bia đã mở.
Xem ra bọn chúng thật sự vẫn luôn ở chỗ này canh giữ đồ cho Cung Phiên Long.
Nhưng mà, đồ đâu?
Tề Tiểu Tô nhìn về phía trước, thấy một cánh cửa sắt màu đen sì, có vẻ rất dày và nặng.
Cửa sắt dựa vào núi, ở sau cánh cửa đó chắc là hầm mỏ mà bọn chúng nhắc đến.