Tề Tiểu Tô cạn lời nhận lấy cái áo chống đạn kia.
Màu xanh đậm, kiểu áo may ô, có thể điều chỉnh, nhẹ hơn so với tưởng tượng của cô. Nhưng hôm nay cô mặc áo len bó màu vàng nhạt, bên ngoài mặc một cái áo ngắn nhỏ màu kem, cái áo này phải mặc thế nào đây? Mặc sát người, áo len bó không thể mặc thêm ở trong nữa rồi! Mặc bên ngoài? Áo len bó cộng thêm áo may ô chống đạn xanh đậm, lại khoác thêm áo khoác nhỏ, mẹ ơi, ăn mặc kiểu gì thế!
Mặc vào để lát nữa người cả trường đều nhìn cô chằm chằm à?
Cảm giác giống như tinh tinh trong sở thú ấy!
Nói thật, Tề Tiểu Tô cự tuyệt từ tận đáy lòng.
Sau đó Đồng Xán lại đưa một cái áo khoác rộng qua, nói: “Lợi Sở trưởng nói, tối qua phu nhân đã đặc biệt đi dạo phố mua cho cô, mặc áo chống đạn trước rồi mặc thêm cái này vào sẽ không nhìn ra được.”
Ặc, lại còn đặc biệt đi mua quần áo cho cô?
Lúc này Tề Tiểu Tô có muốn cự tuyệt cũng không đành lòng nữa. Sự cảm kích đối với một người, đôi khi biểu hiện ở việc không cự tuyệt ý tốt của đối phương.
Mặc xấu chút, nhưng có thể khiến người lo lắng cho cô yên tâm hơn thì cũng đáng.
Cô cởi áo khoác nhỏ ra, mặc áo chống đạn vào, kéo khoá, sau đó lại mặc áo khoác, cài nút áo, thắt đai áo lên, thật sự không nhìn ra. Nhưng thế nào cũng không thoải mái bằng lúc chưa mặc. Cái áo chống đạn này mặc dù mềm nhưng bởi vì chất liệu đặc biệt, còn có độ dày, lại thêm độ cứng nhất định, chặt căng đến mức cô chỉ có thể ngồi thẳng đơ.
Thôi được rồi, vào trường học thì vào nhà vệ sinh cởi ra trước, bỏ vào không gian, lúc tan học mặc lại là được rồi.
Có điều mặc dù không nhìn thấy cô mặc áo bó sát người, nhưng cô đi học còn có ba chiếc xe đưa đi, đến nơi còn có hai vệ sĩ vóc dáng cường tráng cao lớn xuống xe kiểm tra trước, sau đó một người nữa mở cửa xe cho cô, bốn người phân bố trước sau trái phải ở bên cạnh cô, bảo vệ cô đi vào trường học, trận địa này cũng thật sự quá khiến người khác chú ý rồi.
Rất nhiều người đang nhìn cô, còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ, lén lút bàn tán.
Lúc Tề Tiểu Tô vào cổng trường, mất cả đống sức mới duy trì được sự bình tĩnh. Cô cảm thấy mặt mình sắp cứng đờ lại rồi, bị người ta nhìn đến mức cứng đờ, cũng bị việc mình phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra làm cho cứng đờ.
“Tề tổng, lúc tan học phải thông báo trước cho chúng tôi đến đây, đừng ra khỏi trường một mình.” Đồng Xán không yên tâm lại dặn một câu.
Tề Tiểu Tô vội vàng gật đầu: “Biết rồi, biết rồi, mọi người mau đi đi.”
Đồng Xán thấy cô vội vàng phất phất tay, xông vào như chạy trốn, không nhịn được muốn cười. Được rồi, anh ta cũng cảm thấy trận địa này hơi khoa trương, nhưng anh ta cũng ủng hộ làm như vậy, đối thủ quá lợi hại, đến cấp dưới của Lợi Sở trưởng cũng không tìm được, cho nên bọn họ cẩn thận một chút cũng đúng thôi.
Khoa trương còn tốt hơn để cô xảy ra chuyện.
Thấy không ít học sinh vẫn đang tò mò nhìn qua đây, anh ta nghiêm mặt lại, ra dấu, dẫn ba người kia xoay người rời đi.
Chú bảo vệ trường thò đầu ra khỏi phòng bảo vệ, nhìn bóng lưng bọn họ, lẩm bẩm: “Giống quân nhân quá, năm tháng đi lính, năm tháng tuổi trẻ một đi không trở lại rồi.”
Nhưng nữ sinh kia rốt cuộc là lai lịch gì? Chẳng lẽ là con của ông lớn nào sao?
Chậc chậc, đi học còn cần nhiều vệ sĩ như vậy, cho dù là con của ông lớn cũng mất tự do quá, nguy hiểm thật, còn không bằng dân thường bọn họ nữa.
Trường học rất nhanh đã truyền tin, học sinh dự thính mới đến đó có lẽ là gia đình hiển hách, hơn nữa có người muốn bắt cóc cô! Còn có người đoán là con gái nhà giàu, có người đoán là con nhà ông lớn, có người thầm nghĩ, đoán cô thật ra là người phụ nữ của đại lão nào đó!
Tề Tiểu Tô thay áo chống đạn ra khỏi nhà vệ sinh, tin đồn đã truyền đến lớp 12/3 rồi.