Ánh mắt Vệ Thường Khuynh sâu, đen như biển đêm mênh mông.
“Hệ thống chỉ có một cơ hội duy nhất cưỡng chế sửa đổi vận mệnh của ký chủ, là vì phòng ngừa thời gian không gian bị thay đổi nhiều lần dẫn đến phát sinh rối loạn và những lỗ hổng. Sau khi trở thành ký chủ, bản thân vận mệnh của người đó đã có sự chênh lệch rất lớn với quỹ đạo ban đầu, một mình người này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến sự phát triển xung quanh. Nếu cứ tùy tiện thay đổi vận mệnh của ký chủ thì sẽ có bao nhiêu người cùng thay đổi theo? Ví dụ như em, nếu vận mệnh của em đảo ngược, quay trở lại quá khứ trước lúc cha mẹ vẫn chưa xảy ra chuyện, thì em không chỉ làm thay đổi vận mệnh của hai người họ, còn thay đổi quỹ đạo phát triển của chính em, em sẽ tiếp tục làm cô bé Tề Tiểu Tô mười ba tuổi kia, lên trung học, rồi lên cấp ba.”
Tề Tiểu Tô thất thần.
“Sau đó là vận mệnh của cả nhà Trần gia, nhà Tề Tông Bình, vận mệnh của Tôn Long, Thịnh Tề và những người khác nữa. Nói xa hơn, nếu bố mẹ vợ không xảy ra chuyện, vậy thì Chương gia sẽ gặp được một đối tượng khác ở thị trấn Vũ Lũng và ngầm đưa ngọc lục bảo cho họ, sau đó đối phương xảy ra chuyện, một gia đình khác tan nát, vậy sẽ càng có nhiều người bị thay đổi vận mệnh hơn nữa. Người đứng sau lưng Chương gia, người mua bảo thạch, tất cả đều sẽ phát sinh biến hóa, và hiệu ứng cánh bướm sẽ vô cùng lớn.”
“Nhưng trước đó em trùng sinh không phải cũng gây ra ảnh hưởng lớn như thế sao?” Tề Tiểu Tô hơi mơ hồ. “Nếu em không sống lại thì vận mệnh của Trần gia và gia đình Tề Tông Bình cũng sẽ khác rất nhiều so với bây giờ, còn Thịnh Tề và những người khác nữa…”
Vệ Thường Khuynh ngắt lời cô: “Vì vậy chuyện nghịch chuyển gây ảnh hưởng lớn như thế chỉ có thể dùng một lần, mà cũng chỉ dùng ở thời điểm tính mạng của ký chủ gặp nguy hiểm, không đến phút cuối cùng thì không thể dùng. Hệ thống đã nói với em chuyện nó từng có một ký chủ không có cơ năng thân thể tốt, cũng không chịu được huấn luyện gian khổ mà mỗi ngày chỉ muốn hưởng lạc, ăn uống vui vẻ, cho nên trong một lần gặp phải tai nạn xe, lúc hệ thống cảnh báo nguy hiểm cô ta còn sợ đến mức đơ người, không kịp có phản ứng, không kịp tránh né nên vẫn bị xe đâm trúng chưa?”
“Chưa!” Tề Tiểu Tô tròn mắt nhìn: “Nó chưa hề nói với em về chuyện này.” Không phải nó nói rằng chỉ từ bỏ mấy đời ký chủ trước thôi sao?
Hệ thống Tiểu Nhất bĩu môi xen lời: “Làm sao bản Hệ thống dám nói loại chuyện này cho cô biết, nhỡ cô bị dọa sợ quá không tin tưởng cảnh báo của bản Hệ thống nữa thì sao? Do con bé kia quá ngốc thôi, không liên quan gì đến bản Hệ thống hết. Đã cảnh báo rồi mà cô ta còn đờ người đứng như ngựa ở giữa đường, bản Hệ thống cũng không còn cách nào khác nhé.”
“Kết quả là?”
Hệ thống Tiểu Nhất: “Cô ta không chết, chỉ bị nát một chân nên phải cắt bỏ.”
Vệ Thường Khuynh nói: “Hệ thống định đảo ngược thời gian vì cô ta, nhưng cuối cùng nó vẫn lựa chọn từ bỏ ký chủ này để bảo vệ một lần cơ hội đó, nếu nó đã sử dụng cho vị ký chủ kia thì chắc chắn không thể đưa em quay trở về lúc này được nữa.”
“Em…” Tề Tiểu Tô ấp úng không biết phải nói gì.
Thì ra không phải có được Hệ thống Tiểu Nhất là có thể không cần làm gì cũng được thoải mái hưởng thụ, đến thời điểm nguy hiểm, Hệ thống chỉ có thể đưa ra cảnh báo, nhưng cuối cùng có tránh được hay không vẫn phải dựa vào chính mình.
Nói cho đúng ra thì cô vẫn phải cảm ơn Hệ thống Tiểu Nhất đã lựa chọn cứu cô sau khi cô bị tên cướp kia hại chết, mà không phải từ bỏ cô và đi tìm một ký chủ khác. Còn nữa, lần trước lúc cô gặp nguy hiểm, Thiếu soái tình nguyện hao phí năng lượng còn sót lại trong người mình để cứu mạng của cô, và từ đó về sau anh không có cách nào liên lạc lại với Hệ thống được nữa.
“Còn vì sao không trực tiếp đưa em về trước thời điểm cha mẹ xảy ra chuyện, không đơn thuần là bởi vì lúc ấy Hệ thống không có đủ năng lượng, mà bởi vì đó được coi như dấu mốc thứ hai thay đổi vận mệnh của em, một lần là em bị chết phải trùng sinh, vận mệnh đã bị thay đổi, một lần là cả cha mẹ em đều mất, em không thể làm một cô bé có gia đình hạnh phúc toàn vẹn nữa.” Vệ Thường Khuynh kiên nhẫn giải thích cho cô hiểu, anh đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô. “Thật xin lỗi, anh đã không cứu được bố mẹ vợ.”
Tề Tiểu Tô cọ nhẹ khuôn mặt vào lòng bàn tay anh, cô nói: “Là tại em đã quá hy vọng viển vông.”