Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nam sinh kia chính là người lúc trước được mẹ mình dặn dò phải cách xa loại học sinh nhìn có vẻ không đáng tin như cô một chút.

“Chung Phàm, học sinh lớp 12 của trường cấp ba Nhị Trung ở thành phố J, gia đình cũng khá giả.” Hệ thống Tiểu Nhất đã báo xong thân phận của đối phương khi cô vừa liếc nhìn cậu ta.

Thành phố J.

Hồng lão đại và Đan Ninh Ninh đều ở thành phố J, vì đã từng có kỷ niệm một đêm ở thành phố J kia nên Tề Tiểu Tô chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp với thành phố đó, cô biết như vậy là không đúng, không thể ghét ai ghét cả tông ti họ hàng được, nhưng cô lại tạm thời không khống chế được cảm xúc đó của mình.

Chung Phàm lờ ánh mắt của người khác đi, lại gọi thêm câu nữa: “Tới đây, qua đây nào, tớ đã giữ chỗ cho cậu rồi.”

Tô Vân vừa nghe vậy thì nói với vẻ hơi xấu hổ: “Là người quen của cậu hả, vậy cậu qua đó đi, tớ tự tìm chỗ ngồi cũng được.”

Tề Tiểu Tô lắc đầu không để ý tới: “Tớ không quen cậu ta.” Nói xong liền dẫn đầu đi về một phía khác, ngồi cách Chung Phàm khá xa, nơi đó có một bàn còn trống bốn chỗ ngồi.

“Đi thôi.”


Ôn Vân khẽ thở phào, ở nơi có nhiều người xa lạ như thế này, cô ta thấy hơi sợ hãi, không biết phải ngồi ở đâu, mà ngồi một mình một chỗ thì không hợp lý, ngồi cùng người khác cô ta lại xấu hổ, không dám giao lưu với ai. Tề Tiểu Tô là bạn cùng phòng của cô ta, hơn nữa lại có khí chất của người dẫn đầu khiến cô ta thấy cực kỳ an tâm, đi theo cô ấy được là tốt nhất.

Nhưng hai người lại không ngờ, vừa mới ngồi xuống thì Chung Phàm lại chạy từ bên kia qua: “Hai cậu không thích chỗ bên đó à? Ngồi ở đây cũng được, tên tớ là Chung Phàm, Chung trong kim chung, Phàm trong bất phàm.”

“Xin lỗi nhé bạn học bất phàm.” Một âm thanh vang lên ngay sau lưng cậu ta: “Chỗ này có người ngồi rồi, có thể phiền cậu tránh ra được không?”

Lúc Tề Tiểu Tô nhìn thấy Hạ Dư Hoành thì không khỏi vỗ trán, cô thực sự không muốn có liên quan gì tới họ cả, vậy mà anh lại cứ xuất hiện trước mặt cô, tại sao lại thế chứ?

Chung Phàm nhìn về phía Tề Tiểu Tô: “Tề Tiểu Tô, cậu có hẹn với anh ta rồi à?”

Nếu nhất định phải lựa chọn giữa Chung Phàm và Hạ Dư Hoành, An Tử Khê thì đương nhiên Tề Tiểu Tô sẽ chọn hai người phía sau rồi, vì thế, cô gật đầu không hề do dự: “Đúng.”

Chung Phàm thấy xấu hổ nhưng vẫn rất không cam lòng khi phải quay về chỗ ngồi lúc trước.

Hạ Dư Hoành ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tề Tiểu Tô, lại hướng ra ngoài cửa, vẫy tay: “Tử Khê, qua đây.”

Kết quả, vừa gọi như thế, bàn chỗ Tề Tiểu Tô lại thành tiêu điểm.

An Tử Khê thấy Hạ Dư Hoành và Tề Tiểu Tô ngồi cùng bàn thì thật sự muốn che trán lại, chẳng phải anh ta đã bảo bạn mình là đừng làm như thế vì sẽ đem phiền toái tới cho Tề Tiểu Tô rồi sao? Anh ta quá hiểu tính cách của Ôn Tình rồi.

Nhưng bị nhiều người nhìn như thế, anh ta mà đứng thêm một hồi nữa sẽ càng thu hút ánh mắt của người khác hơn, vì thế anh ta liền bước nhanh về phía bàn bên đó.

Thấy bọn họ, Ôn Vân càng mất tự nhiên, cứ cúi gằm mặt xuống.

Đồ ăn lục tục được mang ra ngay sau đó, một bàn bốn người có sáu món ăn và một món canh, hôm nay nhà trường mời đầu bếp từ bên ngoài về nên nấu nướng rất nhanh, mà xem ra cũng có vẻ rất ngon nữa.

“Làm quen một chút đi, anh là Hạ Dư Hoành, tới từ thủ đô, giờ đang là sinh viên năm nhất Đại học Bắc Kinh. Đây là An Tử Khê, tới từ thành phố Y, là bạn học của anh. Em quen với Ôn Vân hả? Trên thực tế, bởi vì đều biết Ôn Tình nên hai bọn anh cũng đều quen với Ôn Vân.”


Tề Tiểu Tô ừm một tiếng, đáp: “Các anh đã xem tư liệu về em ở chỗ dì Quản rồi, hẳn là đều biết em, chắc em không cần tự giới thiệu nữa.”

Lúc này, một người đàn ông trung tuổi nhìn có vẻ nho nhã liền đứng lên, cầm micro bắt đầu nói chuyện.

“Các bạn thân mến, tôi là hiệu trưởng Lưu Văn Thanh của trường trung học Khánh Thực. Trước hết, tôi xin thay mặt nhà trường nhiệt liệt chào mừng các bạn tới đây. Chắc chắn các bạn có mặt ở đây đều là những học sinh xuất sắc, trường trung học Khánh Thực thấy thật vinh dự khi được đón các bạn tề tụ về đây. Tôi tin rằng, không bao lâu nữa, các bạn sẽ đều trở thành nhân tài kiệt xuất trong các lĩnh vực khác nhau của xã hội! Hôm nay, tới trường trung học Khánh Thực còn có hai vị giáo sư của đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa là giáo sư Ngô và giáo sư Sở, hai vị giáo sư sẽ lên lớp cho các bạn, giảng dạy những vấn đề trọng điểm, các bài tập khó, xin mời mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh hai vị giáo sư của chúng ta.”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.

Đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa đều ở thủ đô, là đại học đứng đầu cả nước và đồng thời cũng rất có tiếng trên thế giới, có học sinh nào mà không muốn làm sinh viên của hai trường đại học này đâu chứ? Ngay cả bố mẹ, phụ huynh đều cảm thấy vinh dự khi con cái được vào học tại hai trường này. Có điều, đại học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa đâu có dễ dàng thi vào như thế?

Tuy rằng không dễ thi vào nhưng có thể nhìn thấy hai vị giáo sư kia thì đám học sinh cũng đã cảm thấy kích động từ tận đáy lòng rồi.

Hai vị giáo sư đứng lên, thoạt nhìn có thể thấy đều rất có hình tượng của phần tử trí thức ôn tồn, lễ độ. Hai người đều lần lượt phát biểu mấy câu khích lệ các bạn học sinh hãy cố gắng trong một tuần ôn tập và thi cử này.

“Lúc trước muốn nhờ em hỗ trợ là vì bọn anh đang cần chọn một lớp trưởng cho một tuần này, anh cực kỳ coi trọng em.” Hạ Dư Hoành nói với Tề Tiểu Tô.

“Coi trọng em?”

Tề Tiểu Tô ngẩn người, cô đã bao giờ làm cán bộ lớp đâu, cô hoàn toàn không muốn làm lớp trưởng một tuần này.

“Đúng, đến Ôn đanh đá mà em còn có thể trị được, quá hợp làm lớp trưởng rồi còn gì?”

Tề Tiểu Tô lắc đầu, không nhịn nổi cười: “Em nghĩ chắc là em đã đắc tội với Ôn Tình, chứ không tính là có thể trị được.”

Cô vừa nói xong những lời này, An Tử Khê vẫn luôn im lặng liền nói: “Em phải cẩn thận một chút, Ôn Tình là người rất xấu tính.”

“Sao có thể chỉ xấu tính đâu chứ.” Hạ Dư Hoành ngắt lời anh ta: “Cô ta rõ ràng là nữ ma đầu, không tin cứ hỏi Ôn Vân đi. Tử Khê, tớ đã từng nhắc cậu đừng có nhân nhượng cô ta như thế, cậu càng nhường nhịn thì cái tính cách đó của cô ta càng không thể thay đổi được đâu.”


Ôn Vân căn bản không dám nói một câu nào, chỉ cắm đầu cắm cổ ăn, chỉ vì vừa rồi Tề Tiểu Tô bảo cô ta rằng cô ta phải ăn nhiều thêm một chút.

Hạ Dư Hoành vừa nói xong thì tiếng của Ôn Tình vang lên đầy bất ngờ: “Thầy hiệu trưởng Lưu, hai vị giáo sư, ở đây có một bạn học nữ nói rằng bạn ấy muốn làm lớp trưởng của bọn em một tuần này.”

“Ồ?” Thầy hiệu trưởng Lưu liền hỏi: “Các em đã chọn được lớp trưởng nhanh thế rồi sao?”

Nghe tới đây, Tề Tiểu Tô liền có dự cảm không tốt, quả nhiên, Ôn Tình chỉ thẳng vào cô: “Không phải bọn em chọn mà là do bạn học này rất có bản lĩnh, ngay ngày đầu tiên đã tìm được hai trợ lý của hai vị giáo sư đây, nhanh chóng trở nên vô cùng thân thiết với họ, vì thế mới nhận được chức vụ lớp trưởng này.”

Đây chẳng phải nói thẳng rằng cô đi cửa sau hai sinh viên trợ lý của giáo sư còn gì, cô ta còn nhấn mạnh vào bốn chữ “vô cùng thân thiết”, rõ ràng đang ám chỉ là cô dụ dỗ bọn họ.

Vừa tới đã sử dụng tâm kế để giành chức vị lớp trưởng sao? Mà còn là mỹ nhân kế nữa? Thật lợi hại! Kiểu này thì thế nào ấn tượng của thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư với cô sẽ cực kỳ xấu cho xem!

Tuy rằng phải nhìn vào thành tích thi cử, nhưng nếu hai vị giáo sư có ấn tượng không tốn thì chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng tới tư cách được cử đi học!

Vẻ mặt của Hạ Dư Hoành và An Tử Khê đều lập tức đen lại.

Bên kia, quả nhiên là sắc mặt của thầy hiệu trưởng Lưu và hai vị giáo sư cũng đều trầm xuống, bọn họ đều nhìn về phía bàn của Tề Tiểu Tô.

Có hai nữ sinh, là người nào đây nhỉ?

Ôn Vân không dám ăn nữa, ngồi bên cạnh Tề Tiểu Tô mà không ngừng run sợ.

“Dù sao đây cũng là tiệc chào mừng, vậy xin mời bạn học muốn làm lớp trưởng đứng lên tự giới thiệu bản thân với mọi người một chút đi nhỉ.” Thầy hiệu trưởng Lưu nói.


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!