Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cô nằm nghiêng, bị anh siết chặt vào lồng ngực, cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thứ ở bên dưới anh đang đâm vào người cô.

“Không cho anh làm nữa!”

Cô thực sự rất sợ anh lại rục rịch muốn thêm một lần nữa bèn nhanh chóng kêu lên.

Đêm hôm qua, sau khi đã làm xong hai lần, anh lại dỗ dành cô nói chỉ một lần cuối nữa thôi, cô tin, kết quả là…

Cô rất muốn hỏi anh, Thiếu soái ạ, ngài thao luyện đã nhiều năm, chẳng lẽ tất cả các thành tựu ngài đạt được đều dùng ở phương diện này sao?

Mặc kệ anh muốn thế nào, giờ cô cũng không làm được, còn thêm lần nữa, chắc cô sẽ tan thành từng mảnh mất.

Vệ Thường Khuynh thấp giọng cười bên tai cô. “Ừ, không làm nữa, anh ôm em vào tắm sau đó cho em ngủ một giấc nhé.”

Anh biết cô lúc này chắc chắn đi đường còn thấy khó khăn. Tề Tiểu Tô rất muốn cự tuyệt, một phần là vì xấu hổ, mặt khác là sợ lát nữa trong phòng tắm, anh lại động tay động chân với cô, nhưng tối hôm qua điên cuồng quá khiến cả người cô dính bết đầy mồ hôi, nếu không tắm thì thấy không thoải mái, nên cô đành gật đầu.

Hiện giờ Vệ Thường Khuynh vô cùng cam tâm tình nguyện phục vụ cô.

Anh ôm cô vào phòng tắm, mở nước, anh thật sự không làm gì cả: “Em ngâm mình một lúc đi, đợi lát nữa anh lại vào.”

Ngâm cả người trong nước nóng thoải mái đến mức Tề Tiểu Tô suýt thở ra thành tiếng, nhưng dễ chịu thì dễ chịu, cô vẫn thấy toàn thân bủn rủn, cô cảm thấy hẳn là mình đã bị đứt từng khúc xương, sau đó được nối lại một cách tùy tiện. Không biết đêm nay anh có tiếp tục giày vò cô nữa không…


Chắc là sẽ có đi.

“Ôi…” Cô kêu lên một tiếng, lấy khăn lông ướt ấp lên mặt.

Ngâm được bảy, tám phút thì Vệ Thường Khuynh đi vào, anh chăm sóc cô như một đứa trẻ, dùng khăn tắm lau khô toàn thân cho cô, giúp cô mặc chiếc váy ngủ màu trắng bằng cotton vào, sau đó lại ôm cô ra ngoài.

Tề Tiểu Tô ngây ra nhìn chiếc giường. “Anh đổi ga giường và vỏ chăn rồi à?”

Sau đêm qua, ga giường và chăn đã bị họ chơi đùa đến mức vừa nhàu nhĩ vừa ướt dính, trên đó dính đầy hương vị đặc thù kia, cô vừa mới nghĩ toàn thân mình đang đau nhức, muốn đổi ga trải giường cũng sẽ rất mệt, không ngờ anh đã đổi xong từ lúc nào, chiếc giường giờ đã ngăn nắp chỉnh tề, vừa nhìn đã thấy dễ chịu.

“Ừm.” Vệ Thường Khuynh đưa cô đến trên giường, anh kéo chăn lên ngang ngực cô, vuốt ve khuôn mặt cô, nói: “Ngủ đi.”

Tề Tiểu Tô thấy anh đứng lên thì kinh ngạc: “Anh không ngủ à?”

“Tinh thần của anh bây giờ rất tốt, anh đi tắm xong sẽ ra thao luyện lại đám nhóc Hàn Dư kia. Sắp tới anh phải đi gần hai tháng, bên cạnh em chỉ có bọn họ, có một số việc anh phải dặn bọn họ thật kĩ.”

Vệ Thường Khuynh nói rất chân thành.

Xém chút nữa Tề Tiểu Tô đã ngất.

Cùng giày vò cả một đêm như nhau, cô thì sắp tan thành từng mảnh, còn anh lại có tinh thần vô cùng tốt là sao?

Có cần không công bằng như thế không hả!

Tề Tiểu Tô mệt mỏi phất phất tay, quay người lại liền ngủ thiếp đi.

Trên môi Vệ Thường Khuynh nở nụ cười thỏa mãn, anh cúi người hôn lên môi cô, sau đó mới nhẹ chân đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Thời gian mới qua hơn sáu giờ sáng.

Đám Hàn Dư thật ra không muốn lười biếng, họ đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ dậy chạy bộ, nhưng hôm nay đồng hồ báo thức còn chưa kêu, bọn họ đã bị gọi dậy.

“Tập hợp!”

Một tiếng hô khẩu lệnh nghiêm túc vang lên làm bọn họ bật dậy từ trong mơ.

“Đội, đội trưởng?”

Khi họ nghìn thấy Vệ Thường Khuynh mặc một bộ quần áo rằn ri màu xanh của quân đội đứng đấy, họ đều cho rằng mình còn đang nằm mơ.


“Đội cái gì mà đội, rời giường, đi ra chạy bộ trong rừng!” Vệ Thường Khuynh liếc mắt về phía Hàn Dư đang để nửa thân trần. “Tối hôm qua cậu thắng tiền hả?”

Hỏng bét, không ngờ lại bị đội trưởng phát hiện!

Hàn Dư gãi gáy: “Đội trưởng, anh đang nói cái gì thế, sao em nghe không hiểu? Thôi chúng ta dậy chạy bộ đi, chạy bộ nào.” Nói xong, anh ta nhanh chóng nhảy từ trên giường xuống, mặc vội quần áo, không dám đón đỡ ánh mắt của Vệ Thường Khuynh.

Vệ Thường Khuynh quay người đi ra ngoài: “Cho các cậu thời gian ba phút.”

Anh vừa ra ngoài, những người khác liền nhao nhao lên: “Tối hôm qua, ở thời điểm đấy mà đội trưởng vẫn có thể nghe thấy tiếng của bọn mình hả?”

“Biết đâu đấy! Đội trưởng có thính lực tốt hơn chúng ta nhiều!”

“Đều tại anh hết, chính anh đề nghị cược xem đội trưởng có thể kiên trì đến mấy giờ!”

Hàn Dư trừng mắt: “Bây giờ định trách ông đây hả? Chuyện tối hôm qua là tôi đề nghị, nhưng các cậu bỏ phiếu thông qua hết nhé! Còn nữa, nếu không phải tên nhóc cậu nói muốn bò lên ban công để nghe ngóng thì sao đội trưởng phát hiện được?”

Mẹ nó chứ.

Tối hôm qua bọn họ muốn trèo lên góc ban công để nghe ngóng, nhưng từ trên ban công đột nhiên có một chiếc giày phi xuống đập trúng vào người họ, làm bọn họ giật mình kêu toáng lên, sau đó họ cũng không dám nghe ngóng nữa mà đứng cách xa xa một chút để đặt cược, xem đèn trong phòng lúc nào sẽ tắt.

Kết quả là bị đội trưởng phát hiện…

“Chúng ta cũng nhìn chằm chằm đến ba giờ sáng đấy, thế mà đèn vẫn còn chưa tắt cơ.”

Chỉ là một chiếc đèn ngủ ánh sáng êm dịu, nhưng thỉnh thoảng họ còn nghe thấy âm thanh nhỏ vụn khiến mấy đại lão gia ở dưới khí huyết tuôn trào.

“Chỉ có ba phút thôi đấy! Còn không đi ra là đội trưởng sẽ cho chúng ta hít đất đấy! Đi mau đi mau!”

Lương Lệ ở sát vách cũng nghe thấy động tĩnh ở bên này nên đã sớm chuẩn bị xong trước bọn họ, anh ta đi ra ngoài vừa đúng lúc nhìn thấy Vệ Thường Khuynh đang đứng trong vườn, anh ta không kìm được mà có chút suy nghĩ lung tung. Boss của anh ta bình thường mạnh như vậy, không biết tối hôm qua cô ấy có dũng mãnh được như thường ngày không…

Nhưng giờ nhìn thấy đội trưởng tinh thần sảng khoái đứng ở đây, mà Boss không thấy bóng dáng đâu thì cũng biết ai thắng ai thua rồi.

“Chạy mười vòng quanh rừng.” Sau khi tất cả mọi người cùng tập hợp đông đủ, Vệ Thường Khuynh từ tốn nói.

Cả đám đều xị mặt xuống.

Tề Tiểu Tô cũng không ngủ được bao lâu.

Hơn tám giờ, Đồng Xán gọi điện thoại cho cô.

Tề Tiểu Tô nhận điện thoại, cô vỗ nhẹ lên mặt để mình mau chóng tỉnh táo lại.


“Cô Tề, cô đang ở nhà à?”

“Ừm.”

“Cô không sao chứ?”

Vì đang ở thị trấn Minh Quang nên Đồng Xán chưa biết được những tin tức ở bên này, hiện giờ anh ta còn chưa biết chuyện gì đã xảy ra trong một ngày anh ta rời khỏi đây.

“Không có việc gì. Anh ở bên kia thế nào?”

“Một tiếng nữa máy cắt đá sẽ được chở tới đây, hiện trường được bố trí gần xong rồi, tôi đã gọi cho trợ lý Khưu gửi đi 30 thư mời điện tử, có 23 người đã gửi thư phản hồi xác nhận sẽ tới. Còn nữa…”

Đồng Xán tiếp tục báo cáo tiến độ, Tề Tiểu Tô biết mình không có thời gian ngủ tiếp nên vén chăn đứng lên, nhưng vừa đặt chân xuống giường, hai chân đã mềm nhũn khiến cô ngã ngồi xuống.

“Cô Tề, cô sao vậy?” Đồng Xán nghe được tiếng động của cô ở bên kia.

Tề Tiểu Tô thầm mắng người nào đó quá điên cuồng, cô ngủ một giấc mà thân thể vẫn chưa hồi phục được bao nhiêu.

“Không có gì, Đồng Xán, anh tiếp tục chuẩn bị đi, ăn sáng xong tôi sẽ qua đó.”

Từ đây đến thị trấn Minh Quang phải mất một khoảng thời gian, nên cô phải đi sớm.

“Vâng.”

Ngắt điện thoại, Tề Tiểu Tô than thở xoa nhẹ cái eo. Cửa bị đẩy ra, Vệ Thường Khuynh đi vào nhìn thấy cô, ánh mắt anh lập tức tỏa sáng.

“Bé cưng, sao em đã dậy rồi?”

Bé cưng?

Cô nghĩ tới tối hôm qua, lúc cao trào anh đã gọi cô là bé cưng, cho nên vừa nghe thấy anh gọi như vậy, mặt của cô lại nóng lên. Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, cô luôn cảm thấy lúc ở một mình với anh có cảm giác không giống như trước đây.

“Hôm nay em phải đến thị trấn Minh Quang, mãi đến giờ vẫn chưa có cơ hội nói cho anh biết, hôm nay em muốn tách một đống phôi ngọc ra, để vả vào mặt một số người!”


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!