Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nghe thấy giọng nói này, Tề Tiểu Tô đanh mặt lại.

Đây là tiếng của Tề Tông Bình.

Bọn họ đã rất lâu không qua lại rồi, lại chuyện gì nữa đây, muốn đến trước mắt cô tạo cảm giác tồn tại đúng không?

Gần đây đúng là Tề Tông Bình sống không dễ dàng gì, ông ta vốn làm việc ở bất động sản Hải Chí, nhưng vì Tề Tiểu Tô giở đủ loại thủ đoạn đả kích Mã Chí Thành, khiến cho Mã Chí Thành tức đến hộc máu, ở công ty chỉ có thể trút giận lên Tề Tông Bình, nhưng lại không muốn cứ sa thải ông ta như vậy, lúc rảnh rỗi gọi đến trước mặt trêu đùa, giả coi như hắn đã chèn ép được Tề Tiểu Tô xuống dưới chân, như vậy khiến cho hắn có một loại tâm lý thỏa mãn biến thái.

Cho nên Tề Tông Bình cũng khổ không thể tả nổi.

Ông ta muốn đi tìm Tề Tiểu Tô, nhưng rõ ràng đều ở thành phố D, ông ta làm thế nào cũng không chặn được Tề Tiểu Tô, thời gian cô đi học không cố định, cũng có lúc đi trễ về sớm, lúc không đi học thì đến công ty, không có hẹn trước căn bản không gặp được, chung cư Trường Ninh bây giờ không ở được nữa, ông ta cũng không biết Tề Tiểu Tô đang ở đâu.

Điều này khiến cho Tề Tông Bình phiền muộn vô cùng, trước kia ông ta căn bản không nghĩ đến việc muốn gặp Tề Tiểu Tô lại khó khăn như vậy.

Hôm nay ông ta không dễ dàng gì mới nghe ngóng được, bà ngoại Tô gia mừng thọ, ông ta nghĩ nhất định Tiểu Tô sẽ tới Tô gia, cho nên vội vàng đến tìm người.


“Tề Tông Bình?” Tô Vận Đạt cũng nghe ra giọng ông ta, nói với Tề Tiểu Tô: “Có cần cậu đi ngăn ông ta lại không?”

Tề Tiểu Tô lắc đầu: “Không cần, cứ để cho chú ấy vào đi ạ.”

Bây giờ cho dù Tề Tông Bình đến trước mặt cô thì cũng có thể làm gì cô chứ?

Tề Tông Bình vừa vào cửa đã nhìn thấy Tề Tiểu Tô.

Ông ta ngẩn ra, phát hiện mình suýt nữa không nhận ra cô.

Ông ta chắc đã hơn ba tháng không gặp Tiểu Tô rồi, Tiểu Tô trước kia cắt tóc ngắn, mặc quần áo đẹp, rất gây chú ý, nhưng vẫn gầy yếu. Nhưng Tề Tiểu Tô bây giờ ngồi ở đó, người trong cả phòng như làm nền cho cô, nhiều người như vậy đều không tranh nổi một phần hào quang của cô.

Tóc cô vẫn ngắn, thời thượng xinh đẹp, cả khuôn mặt hoàn mỹ đều lộ ra, vẫn nói giữa người đẹp và nữ thần chỉ chênh nhau một mái tóc ngắn, nữ sinh dám cắt tóc ngắn mới là người đẹp thật sự, Tề Tiểu Tô đã hoàn toàn giải thích được điểm này.

Nhìn cô cao hơn chút, ngũ quan hoàn chỉnh, xinh đẹp hơn rất nhiều, vóc dáng cũng không còn gầy nhỏ nữa, mặc một cái váy liền khoét nách, lộ ra đường cong xinh đẹp.

Tề Tiểu Tô bây giờ giống như một đoá hoa nở vừa độ, khiến cho người ta sáng mắt lên.

Nhưng thay đổi lớn nhất là khí chất của cô, đối mắt với cô mà ông ta lại thót tim, suýt nữa định rụt chân lại.

“Đây không phải là anh Tông Bình sao, không biết có chuyện gì thế?” Tô Vận Đạt hỏi.

Tề Tông Bình đã xây dựng xong tâm lý, bất kể như thế nào, ông ta cũng là chú của Tề Tiểu Tô, chú ruột duy nhất, lại nói, hôm nay ông ta đến đây cũng không đơn thuần chỉ là vì chuyện của mình.

“Anh cả Tô gia, Vận Thuận, Vận Đạt, mọi người đều ở đây sao, ha ha, náo nhiệt quá.” Mặc dù Tề Tông Bình đã xây dựng xong tâm lý, nhưng vẫn không dám bắt chuyện ngay với Tề Tiểu Tô.

Ông ngoại Tô vừa rồi vào phòng lấy thuốc định mang ra mời Đồng Xán, bây giờ đi ra nhìn thấy Tề Tông Bình, cũng cau mày lại.

“Bác cả.” Tề Tông Bình ngoan ngoãn chào một câu.

“Tông Bình à, cháu đã ăn cơm chưa?” Ông ngoại Tô thấy ông ta không giống đến gây sự, sắc mặt cũng dịu xuống.


“Ăn rồi ạ, ăn rồi ạ.” Tề Tông Bình thật sự không nói dối, nhưng nghĩ đến những người đó vẫn đang chờ ông ta trả lời, ông ta liền có chút nôn nóng, nhìn về phía Tề Tiểu Tô.

“Tiểu Tô, chú có thể nói chuyện với cháu mấy câu được không?”

“Sao thế, còn không thể để bọn tôi nghe được à?” Tô Vận Thông cũng lên tiếng. Bất kể như thế nào, bây giờ bọn họ cũng phải đứng về phía Tiểu Tô.

Tề Tông Bình có chút khó xử.

“Chú nói đi.” Tề Tiểu Tô không muốn nói chuyện riêng gì với ông ta cả.

“Vậy thì chú nói nhé, Tiểu Tô, cháu có nhớ trước kia bố mẹ cháu từng nhắc đến một nhà họ Chương với cháu không?”

Tề Tiểu Tô không ngờ ông ta lại hỏi loại vấn đề này, không kìm được ngẩn ra, “Họ Chương?” Cô tìm kiếm trong ký ức, hồi lâu, lắc đầu, “Không ạ.”

Tề Tông Bình sốt ruột: “Người ta bây giờ đã tìm tới nhà, nói là con trai nhà đó có hôn ước với cháu! Là mẹ cháu năm đó chính miệng hứa, hơn nữa còn dựa theo nghi thức cũ trao đổi thiệp ghi ngày sinh! Nói là cháu tròn mười tám tuổi thì sẽ đính hôn trước, rồi chọn ngày lành tháng tốt kết hôn!”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình, bao gồm cả Tề Tiểu Tô.

Bởi vì Hệ thống Tiểu Nhất đã kiểm tra rồi, Tề Tông Bình không nói dối.

Ông ngoại Tô trầm giọng nói: “Tông Bình, loại chuyện này cháu không thể nói linh tinh được.”

Mặc dù đã là thế kỷ hai mươi mốt, cực ít người theo lệ cũ, thanh niên đến xem mắt cũng cảm thấy nhà quê, bài xích, cha mẹ ép duyên gì đó đều bị người ghét bỏ, huống hồ là nghi thức cổ hủ trao đổi thiệp ghi ngày sinh, ai đồng ý chứ? Nhưng không thể không nói, một số nơi ở quê hoặc là một số gia tộc lớn truyền lại đời sau vẫn làm như vậy.

Nếu như nói thật sự có một hôn ước như vậy, Tề Tiểu Tô có thể không nhận, nhưng nếu như đối phương muốn ầm ĩ lên, thế nào cũng là cô đuối lý, còn một điều nữa, cũng không biết khi đó liệu có trao đổi nghi lễ gì không, nếu như đã nhận đồ của người ta, vậy càng không nói rõ được rồi.

Ông ngoại Tô hỏi Tề Tông Bình xong lập tức nhìn về phía Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô chậm rãi lắc đầu: “Cháu thật sự không có bất cứ ấn tượng nào liên quan đến nhà họ Chương cả.”

Tề Tông Bình nói: “Nhưng người ta nói chính xác như vậy, còn lấy ra một tấm ảnh hồi bé của cháu, là chụp ở một quán chụp ảnh cũ ở thành Tây, có lẽ là lúc cháu mười một mười hai tuổi. Chú với thím hai của cháu đã xem rồi, bức ảnh đó không phải là giả, đúng là cháu thật. Còn nữa, thiệp tuổi chú cũng xem rồi,” Tề Tông Bình đọc giờ sinh ra, “Không sai chứ?”


Ngay cả ông ta và Trần Đông cũng không biết Tề Tiểu Tô sinh vào giờ nào, đối phương lấy thiệp có viết giờ bên trên ra, ông ta chỉ có thể đến tìm Tề Tiểu Tô xác nhận.

Tề Tiểu Tô ngẩn ra.

Đúng là không sai.

“Bọn họ còn nói cái gì nữa?” Ông ngoại Tô cũng căng thẳng.

Lúc này, Hà Mỹ Tú cùng bà ngoại cũng đi ra, bà ngoại Tô mặc bộ áo dài cách tân và quần dài, rất vừa người, nhìn sang trọng hơn hẳn, y như biến thành một người khác.

Nhưng vì Tề Tông Bình mang tin tức giật gân này đến, lúc này không có ai để ý khen ngợi bộ quần áo đó cả. Chỉ có Trịnh Mạt nhìn một cái lại cảm thấy nhà thiết kế kia thiết kế quần áo cho người già đúng là quá lãng phí, thiết kế cho cô ta thì tốt hơn bao nhiêu!

Nhưng cô ta có ngốc thế nào cũng không dám mở miệng nữa, không nghe vừa rồi đến Tô Vận Thuận cũng bị cô mắng cho không chút lưu tình nào sao?

“Bà ở bên trong cũng nghe thấy rồi,” Bà ngoại cũng có chút lo lắng, “Đây rốt cuộc là chuyện gì thế?”

Tề Tiểu Tô cau mày.

“Đối phương là ai đến thế?”

Tề Tông Bình nói: “Một vị phu nhân rất sang trọng, bà ta nói con trai út của bà ta có hôn ước với cháu.”

“Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”

“Đang ở nhà, nói dù có thế nào hôm nay cũng phải gặp được cháu.” Tề Tông Bình nói. Nếu không ông ta phải vội vàng tìm tới Tô gia như vậy chắc?


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!