Lão Đồng nửa tin nửa ngờ, nhưng người ta đã đến đây rồi, ông ấy nghĩ lấy ra cho cô xem một chút cũng chẳng sao, liền đem vòng ngọc ra.
Vòng ngọc được đựng trong một chiếc hộp nhung màu đỏ, Tề Tiểu Tô vừa mở ra đã nhìn thấy một chiếc vòng tay xanh biếc mang theo gợn gợn trắng như mây.
Mặc dù cô không hiểu, nhưng với tính cách yêu cái đẹp vốn có của phụ nữ, cô cảm thấy chiếc vòng này rất đẹp.
Cô cầm vòng ngọc giơ lên ánh đèn, nước ngọc rất trong, tuy màu sắc của nó rất nhạt, nhưng lại càng nổi bật những mảnh vân xanh biếc long lanh bên trong.
Chắc là do được đeo thường xuyên nên trên thân chiếc vòng hơi trơn bóng do ma sát nhiều, có thể nhìn ra được đây không phải vòng mới.
“Cô bé à, bác phải nói trước với cháu, chiếc vòng này là của vợ bác, do một người họ hàng Hoa kiều của bà ấy tặng bà ấy năm 19 tuổi, bà ấy cũng giữ được hơn nửa đời người rồi.” Lão Đồng nói: “Nhưng mà, bà nhà bác bị ung thư qua đời, có người mua chê nó không may mắn. Chuyện này bác phải nói trước để cháu cân nhắc.”
Lão Đồng này thực sự rất thật thà.
Thực ra Tề Tiểu Tô hoàn toàn không bận tâm, dù sao chiếc vòng ngọc này cũng chỉ để làm năng lượng cho Tiểu Nhất, cuối cùng rồi cũng biến thành bột thôi.
“Bác Đồng à, bác định bán chiếc vòng này bao nhiêu ạ?”
Cô nhét hết tiền vào trong balo mang đến đây, chỉ lo nhất là không đủ tiền. Nếu 5 vạn 2 đó còn không mua được một chiếc vòng, thì cô cảm thấy tốt nhất là không cần Hệ thống nữa, tên nhóc đó cô nuôi không nổi. Thế nên sau khi hỏi câu kia, cô hơi căng thẳng nín thở, chờ câu trả lời của lão Đồng.
Có lẽ vì tiếng “bác Đồng” của cô, lão Đồng đang muốn nói 6 vạn, nhưng đến miệng lại ngừng lại, khi nói ra lại biến thành 5 vạn.
“5 vạn.”
Thấy Tề Tiểu Tô sững ra một chút, ông ấy lại cười khổ nói: “Thật ra ban đầu bác vốn nhờ một người trong nghề định giá hộ, ông ấy nói từ 6 vạn rưỡi đến 6 vạn tám, bác bớt một chút, bán 6 vạn, nhưng cũng vì chút kiêng kị kia, giờ bán cho cháu 5 vạn. Cháu có thể lấy điện thoại ra chụp ảnh một cái, về nhà hỏi người lớn, rồi nói rõ tình hình, nếu có thể chấp nhận thì lại tới.”
Ông cho rằng Tề Tiểu Tô có thể đến đây mua ngọc nên nghĩ cô cũng là tiểu thư cành vàng lá ngọc, gia cảnh tốt, nhưng Tề Tiểu Tô làm gì có điện thoại.
Ban đầu cô thực sự cũng hết hồn với cái giá 5 vạn kia, may mà vẫn nằm trong phạm vi cô có thể trả được, nhưng khó lắm mới lấy được số tiền này, cứ hết sạch như vậy sao?
Hu hu, đau lòng quá.
Ngay khi cô đang do dự có nên mặc kệ luôn Hệ thống Tiểu Nhất, cầm tiền tiếp tục từng bước một thay đổi cuộc sống của mình không, cô lại nghe thấy đinh một tiếng, sau đó giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên.
“Năng lượng cấp D, xin hãy mua về. Năng lượng cấp D, xin hãy mua về. Năng lượng cấp D, xin hãy mua về.”
Tề Tiểu Tô hơi cạn lời, cái này là “chuyện quan trọng phải nói ba lần” đây hả?
Quả nhiên, Hệ thống Tiểu Nhất sẽ không bỏ lỡ cơ hội bắt cô tiêu tiền thế này.
“5 vạn tệ đấy, cưng ạ!” Cô vật vã đấu tranh tư tưởng một lúc: “Cả nhà cả cửa của tôi chỉ có 5 vạn 2 thôi, mua chiếc vòng này xong là trắng túi đấy!”
Giọng nói yếu ớt lại mang theo vẻ khinh bỉ rõ rệt của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên: “Đừng để ý chút tiền cỏn con đó, mau mua đi.”
“Tôi không mua thì sao nào?”
“Năng lượng của bản Hệ thống không đủ, thậm chí không có năng lượng tách khỏi não bộ của cô, sẽ tê liệt trong não cô, tinh thần của cô sẽ bị ảnh hưởng, sau đó cô sẽ càng ngày càng mệt mỏi hơn, cho đến một ngày nào đó đột ngột ngã xuống. Chà, tình huống như vậy, trong y học của các cô, người ta sẽ phán đoán thành bị mệt mỏi quá độ đấy.”
Tề Tiểu Tô: “…” Mệt mỏi quá độ cái em gái nhà cậu…
Lúc lão Đồng nhìn thấy Tề Tiểu Tô kéo khóa balo, cầm 5 cọc tiền 100 tệ đặt lên trên bàn, miệng ông ấy há hốc ra như có thể nhét cả quả trứng gà vào vậy.
Ra khỏi nhà lão Đồng, trong lòng Tề Tiểu Tô đau như chảy máu.
Theo sự chỉ dẫn của Hệ thống Tiểu Nhất, cô đi vào siêu thị, rồi vào trong một phòng toilet, cầm chiếc vòng ngọc kia đặt lên trước trán, nhắm mắt lại, cố gắng để cơ thể thư giãn, thoải mái.
Sau đó cô liền cảm thấy trán mình từ từ ấm lên, đầu hơi choáng váng.
Chỉ một lát sau, chiếc vòng ngọc trong lòng bàn tay cô chợt nhẹ đi, cô lấy vòng ngọc xuống, vừa bóp nhẹ một cái, chiếc vòng đã tan thành bột phấn trong tay cô.
Giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên: “Cảm giác bổ sung năng lượng thích thật.”
Tề Tiểu Tô: “…”
Cô khóc không ra nước mắt, 5 vạn tệ đấy, 5 vạn tệ đấy, hết sạch luôn rồi! Cứ thế biến thành một đống bột phấn! Tim cô đau xót hất đống bột vào trong toilet, ấn xả nước.
“Tiểu Nhất, tôi hỏi cậu, năng lượng cấp D là thế nào? Năng lượng cậu vừa bổ sung có thể duy trì được bao lâu?”
“Đẳng cấp của năng lượng chia làm A B C D E, E là thấp nhất, D tốt hơn một chút. Chiếc vòng ngọc này không to nên năng lượng cũng không nhiều. Đại khái có thể duy trì được khoảng 1 tháng, đương nhiên, nếu trong thời gian này không có chuyện gì cực nghiêm trọng cần hao tổn năng lượng vượt mức thì vẫn có thể dự báo nguy cơ trước cho cô được. Nếu không, chỉ hai lần cảnh báo là đủ hết sạch năng lượng rồi.”
Như vậy cũng có nghĩa là, nếu bình an vô sự, thì 5 vạn tệ của cô cũng chỉ có thể duy trì cho nó được 1 tháng! Tề Tiểu Tô siết chặt nắm đấm, làm sao bây giờ, muốn đánh người quá.
“Cô đau lòng cái gì?” Hệ thống Tiểu Nhất rất khó hiểu.
“Cậu! Thấy! Sao?” Tề Tiểu Tô tức tối mà không xả vào đâu được, “Giờ cậu có năng lượng rồi, chúng ta thương lượng với nhau đi, cậu có thể thoát khỏi não của tôi được không? Cậu lại đi tìm một ký chủ khác được không? Đi chọn người có tiền đi được không? Xin cậu đấy, tôi căn bản không nuôi nổi cậu!”
Chớp mắt một cái là 5 vạn, lại còn là năng lượng cấp D nữa!
Cô hoàn toàn không gánh nổi!
5 vạn này, cô vốn định đi mua một ít đồ gia dụng trang trí sắp xếp căn hộ ở chung cư Trường Ninh cho xinh xắn, chuyển ra khỏi nhà chú hai, tự mình sống trong cái ổ nhỏ của mình, mà số tiền còn lại cô cũng có thể sống được, đến lúc đó lại đi làm thêm, kiếm lại tiền để trả học phí Đại học, như vậy không phải rất tốt sao?
Nhưng nếu có Hệ thống, cô nghĩ mình muốn ăn cơm cũng thành vấn đề! Lại nghĩ đến bây giờ không còn tiền nữa, cũng không thể ở một mình ở chung cư Trường Ninh được, vẫn phải quay về Tề gia, sống cùng mấy người nhà đó, Tề Tiểu Tô đã cảm thấy muốn sụp đổ rồi.
Hệ thống Tiểu Nhất hơi ngớ người.
Dưới sự cài đặt trình tự của nó, người bình thường ở địa cầu hẳn không thể nào từ chối nó, phải biết là, nó có thể dự báo nguy hiểm, sống chết, đây là cách bảo vệ mạng sống mạnh mẽ nhất, bất cứ ai cũng đều bán mạng nghĩ cách kiếm tiền để bổ sung năng lượng cho nó chứ? Hóa ra lại có người không muốn à?
Nhưng hình như Tề Tiểu Tô đã hạ quyết tâm, cảm xúc phản kháng của cô trở nên rất mạnh mẽ, khiến Hệ thống Tiểu Nhất cảm nhận rõ ràng sự bài xích của cô dành cho mình.
Từ khi Hệ thống Tiểu Nhất xuất xưởng đến nay, đây là lần đầu tiên nó cảm thấy hoang mang như vậy. Điều nó chưa nói với Tề Tiểu Tô là, nếu bản thân ký chủ có cảm xúc bài xích mạnh mẽ với nó, rất có thể nó sẽ bị ép rời khỏi người ký chủ một cách bị động.
Thế nên, lần đầu tiên Hệ thống Tiểu Nhất hoang mang tự ý sử dụng năng lượng, liên lạc với chủ nhân của mình.
Đương nhiên, chuyện này nó giấu Tề Tiểu Tô.
Hiện giờ nó chỉ có thể dựa vào phương thức đặc biệt để liên lạc với chủ nhân.
Sau khi nghe Hệ thống Tiểu Nhất kể lại, một giọng đàn ông trẻ tuổi đầy quyến rũ như đàn violin vang lên, “Thế nên, ý của cậu là, cậu cũng không muốn từ bỏ cô gái không biết điều mà ghét bỏ cậu này à?”