Phó A Bảo căn bản không biết Trịnh Cảnh Đồng muốn làm gì, lúc cậu thanh tỉnh cũng không thể nào minh bạch, huống chi là thời điểm bị buồn ngủ mơ hồ, cậu chẳng qua là cảm thấy mĩnh cũng lớn như vậy, còn muốn người khác tắm cái gì mà tắm a, cũng không phải đứa nhỏ 3 tuổi.
“Không cần, tắm em một mình vẫn có thể làm được.” Phó A Bảo xoa xoa mắt, xoa nhẹ một lát quay đầu đối với Trịnh Cảnh Đồng tiếp tục nói, “Nếu không em vẫn là tắm muộn đi, em thật sự rất buồn ngủ.” Cũng không phải đại sự gì.
“Em đi ngủ của em, không cần phải để ý đến anh.” Phó A Bảo nhìn thấy giường liền cảm thấy thân thiết, cậu không nhận giường, chỗ nào cũng có thể ngủ.
“Như vậy sao được, em đến nhà anh, sao có thể để em sống tùy tiện qua loa như vậy, ngày đầu tiên đến cứ qua loa em như vậy, anh đều không biết nên khai báo với mẹ như thế nào.” Trịnh Cảnh Đồng nhìn về phía tủ quần áo, y tuy rằng cũng mới trở về, thế nhưng y biết, quần áo y treo trong tủ quần áo khẳng định đều đổi thành của A Bảo, “Quần áo của em đều treo trong tủ quần áo, tự em đi lấy áo ngủ hay là để anh đi lấy cho em?”
Phó A Bảo cong miệng lên cau mày: “Liền thật sự không thể để em đi ngủ trước sau đó tắm sao, em buồn ngủ muốn chết rồi.” Cậu nói xong liền di chuyển về phía giường, rầm một cái nằm nhoài trên giường hình chữ đại (大), gò má chà xát khăn trải giường.
Phòng của Phó A Bảo ở Phó gia cũng giống như vậy, đều không có chiếu, trong phòng mở máy điều hòa, sợ dùng chiếu sẽ lạnh, cậu hiện tại cũng không thể lạnh, không thể tùy tiện uống thuốc.
Trịnh Cảnh Đồng đi tới bên giường ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vai Phó A Bảo: “A Bảo mau đứng lên, tắm xong ngủ tiếp có được hay không?” Ngồi xổm như thế, y vừa vặn ngồi đối diện mặt bên phải của Phó A Bảo, khoảng cách rất gần, Phó A Bảo nhắm mắt lại, nhìn qua đặc biệt ngoan ngoãn, khiến trái tim Trịnh Cảnh Đồng nhảy lên ầm ầm.
“Nhưng mà em không muốn, anh trước hết để em ngủ một chút đi.” Thanh âm Phó A Bảo càng nói càng nhỏ, đừng nói tắm rửa, giường thoải mái vẫy gọi cậu, quần áo trên người cậu cậu còn chả buồn cởi, bình thường cậu khẳng định đã sớm đuổi Trịnh Cảnh Đồng ra khỏi phòng, thế nhưng hiện tại mơ hồ, liền đã quên đại thù trước đây rồi.
“Em không phải là hiện tại không muốn cử động?” Trịnh Cảnh Đồng nhẹ giọng hỏi.
“Ân…” Phó A Bảo nhắm mắt lại mơ mơ màng màng trả lời.
“Vậy anh tắm thay quần áo cho em có được không?” Thanh âm của Trịnh Cảnh Đồng càng ngày càng nhẹ.
“Ân…” Phó A Bảo mơ mơ màng màng tiếp tục trả lời.
“Chúng ta nói xong rồi nha.”
“Ân…”
Thế là Trịnh Cảnh Đồng hoan hoan hỉ hỉ đi tới phòng tắm xả nước nóng, vừa xả nước nóng y vừa quay lại chọn áo ngủ và quần lót cho Phó A Bảo, chọn xong quần áo lại đi chọn mùi sữa tắm thích hợp rồi bày từng cái lên bên cạnh bồn tắm, nhìn chuẩn bị của mình Trịnh Cảnh Đồng thỏa mãn gật đầu sau đó liền đi vào phòng tìm chính chủ.
Phó A Bảo còn duy trì tư thế nằm úp sấp vừa nãy, vị trí mặt cũng hơi động không nhúc nhích, kỳ thực cái tư thế ngủ này lâu cũng không làm sao thoải mái được, hơn nữa còn mặc quần áo ni, bụng cũng bị ép.
Trịnh Cảnh Đồng liền đi tới khẽ đẩy để Phó A Bảo trở mình, để cậu nằm ở trên giường, sau đó liền đem cậu ôm kiểu công chúa.
Tuy rằng Trịnh Cảnh Đồng xưa nay chưa từng làm chuyện như vậy đối với người khác, thế nhưng xúc cảm cơ bản y cũng vẫn biết, biết phải ôm thế nào thì tốt hơn, đầu tiên phải để đầu Phó A Bảo tựa trong khuỷu tay mình, sau đó ôm thân thể hơi nghiêng sang bên này, không thể ra bên ngoài, hai tay Phó A Bảo lại đặt trước người y, không thể ngã xuống, như vậy mới có thể có cảm giác an toàn.
Phó A Bảo không nặng cũng không nhẹ, chính là cân nặng mà nam sinh 20 tuổi bình thường nên có, chừng 100 cân (50kg), trong lòng có chút ngứa, A Bảo như vậy thực sự là ngoan ngoãn đáng yêu, liền không nhịn được cúi đầu hôn cái trán trơn bóng của Phó A Bảo một cái, người trong ngực có thể cảm thấy là bị một con ruồi hay con muỗi quấn lấy, vô thức ở bên mặt phất phất tay, sau đó chép miệng thu tay về, dọa Trịnh Cảnh Đồng nhảy lên một cái, còn tưởng rằng bị phát hiện rồi.
Trịnh Cảnh Đồng vững vàng ôm lấy Phó A Bảo về phía phòng tắm, đi tới một nửa mới phát hiện quần áo của Phó A Bảo còn chưa có cởi, liền quay lại đem người đặt trên ghế salông, bắt đầu động thủ cởi quần áo.
Kỳ thực tay Trịnh Cảnh Đồng có chút run rẩy, y từng ảo tưởng qua cởi quần áo cho Phó A Bảo, có điều không phải ở tình huống như vậy, hiện tại thật sự đã xảy ra, lại cảm thấy, kỳ thực tình huống như thế cũng thật không tệ, y cũng không biết đã làm ra loại tâm thái ra sao, nhìn Phó A Bảo nằm dựa trong sô pha không hề phòng bị y liền cảm thấy có một loại kích động.
Đối với người không hề phòng bị có một loại dục vọng kia, mình không phải quá cầm thú rồi chứ? Nhưng là kích động đáy lòng thật sự khó khắc chế, Trịnh Cảnh Đồng đột nhiên hối hận với quyết định vừa nãy, bây giờ nhìn Phó A Bảo mặc quần áo đã rất xung động rồi, cởi quần áo để tắm rửa còn tốt như thế nào nữa, khẳng định không thể được rồi!
Chuyện quan trọng nhất, Phó A Bảo còn đang mang thai, y cũng chỉ có thể nhìn mà thôi, chân chính muốn làm chút gì cũng chỉ là bạch tưởng.
Trước tiên cởi từ áo, trên người Phó A Bảo mặc áo T-shirt, cởi cái này vẫn tính là dễ, cổ áo rất lớn, quần áo lại rộng rãi, kéo lên rất dễ, sau đó từ trên cánh tay cởi ra là được rồi.
Toàn bộ quá trình Phó A Bảo cũng không có phản kháng, cậu còn uốn éo thân thể tìm góc thoải mái trên ghế sô pha dựa vào ngủ, giống như con heo nhỏ, bị người bán cũng không biết. (bị người thịt cũng không hay =)))))
Mặc quần áo liền đã cảm thấy rất ngon miệng, chớ nói chi là cởi quần áo, Trịnh Cảnh Đồng biết Phó A Bảo trắng, bởi vì da mặt và da tay cũng rất trắng, nhưng cởi quần áo thấy một đám lớn trắng toát như vậy y có chút kịp thời, thực sự là rất trắng, không cần sờ cũng biết có bao nhiêu bóng loáng tỉ mỉ, mềm mại tới mức quả thực có thể bấm ra được nước, Phó A Bảo thật là có một làn da khiến mỗi nữ sinh đều thèm muốn.
Da dẻ mịn màng là một điểm, nhất thời khiến Trịnh Cảnh Đồng tâm động trước cái ngực trắng mịn này, hai là rốn nhỏ, không sai, rốn, Trịnh Cảnh Đồng đối với rốn của Phó A Bảo rất thích, y cảm giác mình khả năng có chút yêu thích đặc biệt, rất muốn đưa tay sờ một chút cái rốn đáng yêu này.
Trịnh Cảnh Đồng theo bản năng che mũi, y đều cảm giác mũi mình xung động chảy máu mũi, hết cách rồi, y luôn cảm thấy Phó A Bảo trong vô thức mê hoặc chính mình, nhưng đối phương rõ ràng không hề làm gì cả.
Có điều nhiệm vụ vừa mới bắt đầu mà thôi, bước kế tiếp càng, nửa người trên thoát, nhưng còn có nửa người dưới ni!
Tay Trịnh Cảnh Đồng run đến càng lợi hại, tim nhanh chóng nhảy lên, chính y đều có thể nghe được tiếng tim mình đập, cuối cùng rốt cục Phó A Bảo khắp toàn thân từ trên xuống dưới liền còn lại một cái quần lót trằng cùng cái tất trắng thôi.
Sau đó Trịnh Cảnh Đồng lại phát hiện mình còn có đam mê đặc thù khác so với được quần lót trắng bao lấy bộ phận, hình như chân dài đi tất trắng đối với y càng có lực xung kích, mũi Trịnh Cảnh Đồng ngứa một chút, y thật sự cảm giác máu mũi mình nhanh chảy ra, theo bản năng dùng tay sờ một hồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!