Thời gian xẹt qua như đi trên Phong Hỏa Luân, thấm thoát Lý Mật đã lên năm hai đại học.
Học kỳ này bởi vì không học cùng môn thể dục, Lý Mật rất ít gặp Doãn Nhất Hàng, chuyện này vô cùng tốt, bởi vì Doãn Nhất Hàng là một người không bằng không gặp, gặp phải tất xui xẻo.
Ký túc xá vẫn vắng vẻ như cũ, chỉ có một mình Lý Mật, nhưng Lý Mật cũng không hề cảm thấy nhàm chán, dù sao trò chơi trên điện thoại di động cũng rất vui, ai còn cần chơi cùng bạn cùng phòng chứ? Không sai, Vương giả vinh diệu (Honor of Kings) chiếm cứ trái tim của cô, vậy mà trước mắt cô chỉ biết chơi Đắc Kỷ.
Mỗi lần trước khi bắt đầu tiếng kêu câu hồn của Đắc Kỷ đều khiến cô bạn Tô Châu hoài nghi Lý Mật đang giở trò mờ ám, Lý Mật mặc kệ, bộ kỹ năng của Đắc Kỷ dùng thật tốt, điệu bộ lẳng lơ, sau lưng là cung tên, quan trọng không cần đầu óc, rất thích hợp với cô.
Quả nhiên trò chơi không thể đụng vào, đã đụng vào thì dừng lại cũng không được, sau khi Lý Mật chơi suốt một đêm, cảm giác người không thăng bằng, tầm mắt mơ hồ, bọn họ ai cũng đẹp trai xinh gái. Cô bạn Đông Bắc mạnh mẽ cướp lấy điện thoại di động của Lý Mật, nhét cô vào chăn, trước khi nhắm mắt, Lý Mật cảm thán: Hạng vàng trước mắt cũng quá khó khăn rồi, gặp được cái hố nhiều vật phẩm như vậy, mình còn bị cản trở, tóm lại kết cục vẫn tốt đẹp, thăng hạng rồi.
Cô