Chương 124: Ba không thể chịu đựng được
Bên trong căn phòng vô cùng sạch sẽ, Lục Tam Phong ngồi dưới đất, cầm kéo làm thuyền giấy, cô nhóc ngồi bên cạnh ghé vào nhìn chăm chú, trong ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Lục Tam Phong phát hiện ra rằng, khi làm những đồ thủ công như thế này sẽ có cảm giác rất tự hào, nhất là trong ánh nhìn của cô, khiến cho anh đột nhiên cảm thấy bản thân thật là lợi hại.
“Hai người có thể ngồi lên sofa được không?”
Giang Hiểu Nghi thúc giục.
“Không sao, có lò sưởi mà, không lạnh.”
Lục Tam Phong nói, kéo một cái đệm ở bên cạnh đến kê dưới mông.
“Không phải Trương Phượng Tiên đến để tham gia đàm phán thương mại sao? Mọi việc đã xong xuôi rồi, sao vẫn còn ở lại?”
Giang Hiểu Nghi nói, tỏ vẻ không để ý, nhưng ánh mắt lại liếc về phía này.
“Không biết là cô ta đang nghĩ cái gì nữa. Cơ mà ở lại cũng tốt, hiện tại đang trong giai đoạn phát triển, rất cần người tài.”
Lục Tam Phong cẩn thận cắt tờ giấy trong tay mình ra, sau đó dùng keo dán lại.
“Cô ta vẫn còn là sinh viên ư?”
“Là du học sinh, đến từ đại học Harvard, đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi!”
“Không phải là người địa phương, một cô gái lại sống ở nơi đất khách thế này, còn chưa kết hôn nữa?”
Lục Tam Phong vừa nghe đã biết, rõ ràng là cô đang suy nghĩ quá nhiều, anh đặt những thứ trong tay xuống, nhìn cô rồi nói: “Chưa kết hôn. Cô ta nói với anh rằng cô ta thích anh, thấy anh rất đẹp trai, còn mặt dày mày dạn mà nói muốn làm tình nhân của anh nữa kìa.”
Lục Tam Phong nhìn thấy bộ dạng này của cô, không nhịn được cười, còn nói đùa: “Anh nói với cô ta là, anh phải “Anh đã đồng ý chưa?”
Giang Hiểu Nghi lo lắng hỏi. về bàn bạc với vợ của anhtrước đã!”
Giang Hiểu Nghi cúi đầu, có chút mệt mỏi nói: “Anh không cần phải bàn bạc với em, cứ coi như em không biết đi, em không có nhiều văn hóa, mà hiện tại anh cũng là người có tiền rồi…”
Lục Tam Phong vốn là muốn trêu cô, nhưng không ngờ cô lại coi là thật, vội vàng ngắt lời: “Nói linh tinh gì vậy? Anh đang trêu em thôi. Anh cũng đâu phải là mấy cái địa chủ gì đó, còn đi lấy vợ nhỏ? Em cứ suốt ngày nói cái gì đâu không biết.”
“Dạo gần đây, em cũng qua lại với vợ của không ít kẻ có tiền. Họ nói là, chồng của họ đều có tình nhân, hơn nữa còn không phải chỉ có một người. Chuyện này là bình thường…
“Được rồi, người khác là người khác, có một số chuyện đừng nên nghe bọn họ nói nhảm, để anh làm xong cái này đã, em đi ngủ sớm đi, không là anh bắt em xử lý đó.”
Lục Tam Phong hơi nhíu mày.
Giang Hiểu Nghi ngẩng đầu, lộ vẻ bối rối, kinh ngạc nói: “Anh muốn đánh em?”
“Anh..”
Lục Tam Phong thật sự muốn bỏ tay rồi, nói: “Là xử lý đống đồ này cơ, em đang nghĩ cái gì vậy, trở về phòng ngủ đi.”
Lục Tam Phong nhìn cô, thời gian dài như vậy, anh cảm thấy mình đã cho Giang Hiểu Nghi một ngôi nhà ấm áp, lại giàu có, thoải mái dễ chịu, còn tưởng rằng những vết thương trong quá khứ đã có thể lành lại rồi.
Nhưng vừa rồi, trong thoáng chốc, sự hoảng sợ hiện lên trong ánh mắt cô vẫn rõ ràng như vậy, có lẽ vết thương ấy sẽ cần cả một đời còn lại để chữa lành, Lục Tam Phong tặc lưỡi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Đã hơn chín giờ tối, Như Lan ngủ quên trên đùi Lục Tam Phong từ lúc nào, thuyền cũng đã chuẩn bị xong anh đặt nó qua một bên, bế cô nhóc đặt lên ghế sofa rồi đắp chăn cho con bé.
Sau khi rửa qua mặt mũi, anh mở cửa phòng ngủ ra, thấy Giang Hiểu Nghi vẫn còn chưa ngủ, bèn nhẹ nhàng đóng cửa lại, rón rén đi đến bên giường, đột ngột lao lên.
Giang Hiểu Nghi sợ muốn nhảy dựng lên, giơ tay toan đánh, nhưng vừa định khiển trách mấy câu thì đôi môi đã bị chặn lại, bịt kín.
Anh điên cuồng như dã thú, Giang Hiểu Nghi thậm chí còn không có cơ hội phản kháng, trong lòng cô hôm nay quả thật cũng có một chút ấm ức, nhưng giây phút này, cô cũng chẳng còn thời gian nào để nghĩ đến chúng nữa.
Cô dường như cảm thấy một ngọn lửa đang bùng cháy trên cơ thể mình, và cảm giác ấy khiến cho tâm hồn cô cũng phải run lên.
Bản hòa tấu của cuộc sống được cất lên bên trong căn phòng, mang theo tràn ngập sắc xuân, lại có chút ngọt ngào êm dịu, âm thanh cao thấp trầm bổng, khiến cho người ta không khỏi mê đắm.
Mãi cho đến khi nốt nhạc cao nhất vang lên, mang đến sự chấn động tận sâu trong linh hồn, mọi thứ mới hạ màn, nhưng một lúc lâu sau, lửa chiến lại một lần nữa bùng cháy.
Sáng hôm sau, Lục Tam Phong cảm thấy như đang bị giẫm lên mặt, trở mình tiếp tục ngủ, nhưng hai cái chân lại không buông tha mà tiếp tục dẫm.
“Đầu anh bị giẫm hỏng rồi!”
Lục Tam Phong vừa mở mắt ra đã thấy Như Lan đang vịn hai tay ở đầu giường, liên tục giẫm lên người anh.
“Ba thối, dậy đi, sắp muộn rồi.”
Cô nhóc dứt khoát đặt mồng xuống ngồi ở trên ngực Lục Tam Phong, đôi mắt to tròn chớp chớp, bĩu môi nói: “Đi nhà trẻ .”
“Như Lan, con đã năm tuổi rồi, bây giờ chắc đã gần hai mươi ký rồi đấy, không còn là đứa trẻ ba bốn tuổi nữa đâu, đừng đánh thức ba bằng cách giẫm lên đầu ba như vậy nữa, có được không?”
Lục Tam Phong nhắm mắt lại và nói: “Để mẹ đưa con đi nhé.”
Giang Hiểu Nghi nằm ở một bên nói: “Tiếp tục giảm đi.”
Lục Tam Phong nhận ra Giang Hiểu Nghi còn chưa dậy, trợn mắt ngoác mồm hỏi: “Sao em còn chưa dậy?”
“Ý anh là sao?”
Giang Hiểu Nghi hỏi ngược lại.
“Cái này… không thể nào? Bị sưng hả?”
“Sưng cái đầu nhà anh ấy.”
Giang Hiểu Nghi duỗi chân đá anh một cái, thở phì phò nói: “Thân thể suy nhược thôi.”
“Chân em nhũn cả ra rồi.”
“Anh không nên làm đến lần thứ hai chứ, giờ em không muốn dậy, anh đưa Như Lan đi nhà trẻ đi, tiện đường đến nhà máy làm việc.”
Giang Hiểu Nghi ghé lại gần vai Lục Tam Phong nói.
“Mau lên, sắp muộn rồi!”
Như Lan hét lên.
Lục Tam Phong vừa mặc quần áo vừa lẩm bẩm một mình: “Trời ạ, làm đàn ông thật là khổ. Người phụ nữ mở miệng nói hai câu thì núi đao biển lửa gì cũng phải qua “Anh nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Không tình nguyện hả?”
“Đương nhiên là anh trăm sự nguyện ý, em thật đẹp, chết bên dưới đoá hoa mẫu đơn như em cũng là vinh hạnh của anh”
Lục Tam Phong đứng dậy rửa mặt rồi mặc quần áo cho Như Lan, lúc hai cha con đi ra ngoài cũng đã là gần tám giờ, trên đường mua hai phần bữa sáng rồi lái xe đến cổng trường mẫu giáo, may mắn thay là không quá muộn. Ngay lối vào trường mẫu giáo có rất nhiều ô tô, trong đó có cả những loại xe sang như Mercedes-Benz, Audi,
BMW, đúng là trường mẫu giáo dành cho quý tộc địa phương, Lục Tam Phong lái chiếc Santana này ngược lại còn có vẻ hơi nghèo nàn.
Đưa Như Lan đến cổng trường mẫu giáo xong, có một nhóm giáo viên đã đợi sẵn ở đó, họ đều là những cô gái trẻ đang trong độ tuổi đôi mươi, một số còn rất xinh đẹp.
Có một người phụ nữ đứng ở cổng, vẻ ngoài chừng ba mươi tuổi, tóc uốn xoăn và dắt theo một cậu bé, bà ta đang nói điều gì đó với cô giáo, còn cô giáo thì liên tục cúi đầu xin lỗi.
Khi vừa bước tới cửa, Như Lan đã rất thân thiết chào cô giáo và giới thiệu: “Thưa cô, đây là ba của con.”
“Chào cô giáo!”
Lục Tam Phong cất lời chào
Nữ giáo viên nhìn Lục Tam Phong, quay đầu lại nói: “Mẹ của Bảo Lộc, ba của Như Lan đến rồi đây, hiệu trưởng!”
Người phụ nữ liên tục xin lỗi ban nãy nhìn Lục Tam Phong và nói: “Ba của Như Lan đã đến. Chúng tôi quả thật có lỗi vì việc giám sát kém, nhưng anh ấy là người có trách nhiệm nhiều hơn cả.”
Lục Tam Phong thoảng cau mày, thấp giọng hỏi: “Con lại gây chuyện gì rồi?”
“Con không có. Hôm qua cùng với những người khác đang chơi. Bảo Lộc bị ngã. Cậu ta nhất định nói là do con đẩy.”
Như Lan vừa nói vừa khoa tay múa chân, cả người không khỏi thể hiện sự bất bình.
Người phụ nữ kia giận dữ bước đến hỏi: “Con anh sao thế này? Mới có bao nhiêu tuổi mà đã bắt đầu giở thói đánh người rồi? Anh xem con tôi bị đánh thành thế nào này?”
Lục Tam Phong nhìn đứa nhỏ hơi trầy da tróc vảy một chút, cùng lắm hai ba ngày là ổn thôi.
“Tôi đã hỏi con bé về việc này. Là do thằng bé tự ngã. Không liên quan gì đến Như Lan nhà tôi.”
Người phụ nữ nhìn Lục Tam Phong từ trên xuống dưới, sau đó lại nhìn chiếc xe đậu bên cạnh, sắc mặt càng ngày càng khó nhìn, cô ta mắng: “Anh nói không sao thì là không sao à? Anh định cãi cái gì, muốn cãi nữa à?”
“Tôi không hề muốn cãi nhau, nhưng mọi chuyện chính là như vậy. Con tôi sẽ không nói dối!”
“Anh còn muốn nói lý với tôi à?”
Người phụ nữ tỏ ra dữ tợn, dùng ngón tay chỉ vào Lục Tam Phong: “Anh nghĩ mình là ai, mà dám đánh con tôi thành ra như vậy? Anh có biết chồng tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ cần một cuộc gọi thôi, là có thể lột da anh ra rồi đấy! ”
Hiệu trưởng đi tới, kéo Lục Tam Phong sang một bên, cố gắng thuyết phục: “Thà chuyện nhỏ còn hơn chuyện to. Anh xin lỗi cô ấy một câu đi, chồng của cô ấy không dễ động vào đầu!”
Lục Tam Phong kinh ngạc, nói: “Không phải là lỗi của con tôi, tại sao phải xin lỗi? Chồng của cô ta không dễ động, để tôi thì dễ à? Chỗ cô là mẫu giáo hay là dân xã hội vậy hả?”
“Đừng nóng giận làm gì. Người ta bây giờ tin rằng con anh đã làm điều đó. Lời nói có chút khó nghe. Bởi vì người ta đang tức giận. Con anh đã làm điều đó thật hay không? Có quan trọng ư? Anh mới lái được chiếc Santana đã cảm thấy bản thân là phú ông rồi? “. Hiệu trưởng chế nhạo: “Anh lái cái xe này về làng, anh là đại gia, nhưng đến chỗ chúng tôi, anh lại là ăn mày”
Lục Tam Phong biết trên đời sẽ có người luôn coi thường người khác, nhưng không ngờ lại gặp được loại siêu phẩm này, anh nhìn cô ta, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cô là người có tiền, cô mới là cao thủ, đúng không?”
“Đúng vậy, tôi cũng không phải là buộc anh xin lỗi. Nếu người ta khó chịu, rồi nhắm vào anh thì đừng có trách tôi không có nhắc nhở anh trước.”
Lục Tam Phong gật đầu, nói với mẹ của Bảo Lộc: “Chồng của cô rất trâu bò đúng không? Dù sao, bây giờ tôi có nói gì cũng vô dụng, cô nhất quyết cho rằng con tôi đã làm điều đó, phải không?”
“Tôi cũng đâu có vu oan cho anh, chính là con anh làm. Tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay không cho tôi một lời giải thích, thì đừng trách tôi không khách khí.”
Giọng nói của người phụ nữ này rất sắc bén, cảm giác là một ả đàn bà chanh chua, tâm trạng cũng rất bất ổn.
“Được rồi, buổi học hôm nay con tôi tạm thời không tham gia. Chiều tối tan học, tôi sẽ lại tới. Không phải cô đã nói rằng mình là người xa hoa và giàu có hơn bất cứ ai sao?”
Lục Tam Phong nhìn chằm chằm vào hiệu trưởng, nói: “Vậy thì hãy so xem, tôi bây giờ không tiện, không thể mua chỗ này cho con gái tôi được.”
“Anh giả bộ nhà giàu làm gì? Vợ anh lái chiếc xe hỏng này đi đón con hàng ngày. Nếu anh không biết, thì tôi nói cho anh biết, học phí không hoàn lại.”
Hiệu trưởng không thèm quan tâm, nói.