Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Im lặng mà nghe nổi loạn

Sau chuyện của Thư, tôi xem như có ác cảm với My, thỉnh thoảng chỉ tiếp xúc qua loa trên Facebook, ngoài ra chả giao lưu gì, có khi đi trên cùng một hành lang còn lơ nhau, cơ bản về chuyện này, tôi không còn để tâm nữa.

Lúc này, cơn ác mộng của học sinh cũng đang dần tới, chính là…. đợt kiểm tra một tiết 2 lần 1 năm. Tôi mất hai tiếng đồng hồ để lập ra kế hoạch ôn, rốt cuộc chỉ có thể tóm gọn như thế này: các môn tự nhiên thì có thể xem sơ qua công thức rồi kiếm sách nâng cao ôn lại, còn các môn xã hội đành phải thuộc làu làu. Ngoại lệ một môn tôi vô cùng ghét: Sinh Học. Tôi thề với bản thân sẽ chả học bất kỳ chữ nào trong đợt kiểm tra lần này, xem như mặc kệ nó.

Đến tuần kiểm tra tập trung, tôi cùng Thư, Lạc, Chung và Ni chia bài ra ôn lại, sau đó kiểm tra sẽ giúp đỡ nhau. Chúng tôi làm bài rất tốt, chỉ có môn Sinh là ” chém không kịp giờ”.

Đến khi phát bài kiểm tra, Lịch Sử 10đ, rất tốt; Địa Lý 9đ, không đến nỗi nào; Hóa 9.8đ, con số này thật dọa người ta, tôi chỉ thiếu mỗi cái đơn vị thôi… Sinh 7.3đ, ôi mẹ ơi, con nói mà, lần nào không học bài cũng được điểm cao, đúng là ông trời không có mắt -,-

.

.

.

Sáng nay đi học Thể Dục, tôi xém đi trễ. Thảm hại quá đi mất! May là cô khác dạy thay, gặp cô Hiệp thì chắc mất mạng lâu rồi.

Giáo viên dạy bù hôm nay là cô Mỹ Nhân_ chuyển từ Trường THCS Trần Hưng Đạo qua, chính là cái cô chủ nhiệm lớp 8.3, sau khi có vài lý do nào đó nên thay đổi cho cô chủ nhiệm lớp 6. Cô Nhân là một giáo viên vô cùng khó chịu, kỉ luật nghiêm khắc tới mức không thể khắc hơn. Giày thể dục của chúng tôi “bảy sắc cầu vồng” cô cũng sẽ bắt đổi, nhiều bạn nữ trong lớp tỏ ra khó chịu khi cô đề cập đến vấn đề này, trong đó có tôi. Tại vì chúng tôi đang học nhảy qua xà nên cô nói, nếu không dùng đúng loại giày thì trong một vài trường hợp, chúng tôi sẽ có thể được ” ôm đất mẹ”. Nhưng học sinh lại chống đối, mặc dù mọi người không nói trước mặt cô, nhưng vẫn tỏ ra rất kiên quyết với nhau, nhà trường đâu có quy định phải mang giày thể dục đúng kiểu, chỉ cần chúng tôi hoàn thành tốt các bài kiểm tra là được rồi.

Đến lượt nữ nhảy xa, tôi bắt đầu né tránh. Tôi vốn là kiểu người chiều cao không tốt lắm, hơn nữa Thể Dục lại ngu vô đối, nhảy dây tôi còn chưa biết, huống chi nhảy qua xà… nghĩ thôi cũng đã rợn người, lỡ đâu gãy chân thì biết làm thế nào???

Sau khi có vài bạn nữ nhảy không qua, cô Mỹ Nhân bực bội nhìn đám con gái chúng tôi rồi lớn giọng:

– Cái xà thấp vậy mà nhảy không qua? Mấy chị đi biểu diễn thời trang đấy à? Bắt đầu từ bây giờ, ai nhảy không qua, chạy hai vòng cho tôi.

Đám học sinh trợn mắt nhìn cô Nhân như muốn phóng dao phóng đạn. Đúng lúc này lại đến lượt tôi.

Không xong rồi…

Tôi loay hoay mãi vẫn không dám nhảy, nhìn cái xà cứ ghê ghê sao ấy. Cô Nhân lên tiếng:

– Có nhảy được không? Không được thì chạy đi cho chân dài rồi nhảy.

Vừa nghe xong, người tôi giống như mềm nhũn ra,máu giang hồ bắt đầu nổi lên, nhưng vẫn cố kiềm chế lý tính lại, điều chỉnh tâm trạng một chút, tôi chạy tới chỗ dựng xà nhưng không nhảy, huơ chân trái lên, cố gắng hết lực dồn những kích động lúc nãy vào chân, dùng một lực thật mạnh rồi đạp cho xà rớt xuống đất, sau đó thản nhiên chạy hai vòng trước mắt đám học sinh trong lớp. Bọn nó nhìn tôi kiểu người ngoài hành tinh. Sau khi chạy hai vòng, tôi đương nhiên vẫn không có ý định cố gắng, những lần sau đến lượt mình, tôi đều không thực hiện động tác, trực tiếp chạy thẳng qua xà rồi tiếp tục chạy hai vòng. Kết quả là hôm đó tôi chạy tám vòng sân trường, trong cái khí trời nắng gắt, mặt đỏ bừng lên như say rượu, mắt nổ đom đóm, trong đầu giống như đang có ngàn vì sao nhảy nhót. Nhưng chỉ cần nghĩ tới lời nói lúc nãy của cô Mỹ Nhân, tôi lại cố gắng chạy thêm, được bước nào hay bước đó.

Hôm đó, đám con trai trầm trồ chọc ghẹo, hỏi thăm tôi thế nào tôi cũng không thấy ngượng, thậm chí càng chọc càng cười lớn hơn, tưởng tượng giống như tụi nó là cô Mỹ Nhân, còn tôi đang trợn mắt cười khinh bỉ, đầy chống đối, nội tâm rất muốn thách thức xem nếu tôi chạy đến mức ngất sỉu, thì cô sẽ chịu trách nhiệm thế nào… Lần đó tôi dẫn đầu đám con gái chạy tám vòng sân trường, cô bạn Thanh Nhi thấy tôi liều mạng nên cũng chạy tám vòng giống tôi, mà chạy ngay sau đuôi tôi là đằng khác, hai chúng tôi giống như đồng hành cùng nhau, vừa chạy vừa rủa cô Mỹ Nhân tên Nhân mà không có tính ” nhân”.

Về tới nhà đã bực bội rồi, mẹ tôi còn lôi chuyện tôi với Quý bị gán ghép với nhau ra để chửi. AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Ngày gì mà xui xẻo thế này chứ??? Con nít con noi yêu đương cái éo gì? Có đứa nào yêu đương rồi chơi bời hư hỏng mà có thành tích học tập ” cũng tạm ” như tôi không??? Mẹ đúng là không biết liên hệ thực tế một tí mà.

Thế là… cũng không biết tôi nóng giận thế nào với mẹ mà lại buồn rầu tới mức không muốn sống, chuyện gì cũng sẽ không kiềm chế được mà nóng nảy chửi những người xung quanh. Tôi an tâm tĩnh dưỡng vài ngày, sau đó quyết định viết cho Quý một bức thư ( không phải thư tình -,- ), mục đích là…. tuyệt giao. Chuyện này mặc dù có hơi dài dòng, còn cảm thấy bản thân mình có chút rãnh hơi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại có rất nhiều lợi, vừa có thể giải quyết mấy cái tin đồn quan hệ mờ ám giữa tôi với Quý, vừa …. ( một vài lý do không tiện kể ở đây, cho qua nha >< ). Tôi nhờ Diệu Linh đưa dùm cho Quý, sau đó… hêhê…. không còn sau đó nữa, đương nhiên là lúc đi học thì tôi sẽ nằm lỳ trong lớp, ra về thì cố gắng chạy thật nhanh ra cổng rồi chờ ba mẹ, tránh chạm mặt nhau thì khổ thêm…

Bởi vì Fic này viết ra là kể thực về đời tư của tôi, nên đương nhiên không nói dối, nhưng vì… chuyện này kể ra cũng không tốt đẹp gì, nên vẫn chỉ nói qua sơ sơ, về chuyện tuyệt giao, có khóc vì trong một thời gian cảm thấy bản thân mình ấm ức, xong nghĩ lại thấy mình như con ngốc ( chuyện này có Thư, Lạc, Chung biết, Khánh, Đạt, Hoàng thấy nhưng không rõ nguyên do); có cười vì … chả vì lý do gì cả, chắc là bị điên đó. Nhưng mà cuối cùng, tôi với Quý vẫn là bạn bè tốt, vẫn là hảo huynh đệ, muốn biết lý do thì…. chap sau đi, tôi mỏi tay rồi -,-

Đề cương ôn tập học kỳ 2 chính thức được phát ra. Tôi cùng đám bạn thở ngắn thở dài, cố cầm cự qua ngày tháng năm. Mỗi lần úp mặt xuống bàn, gần như tê liệt dây thần kinh thì tôi lại cố gắng điều chỉnh tâm trạng, hất mặt lên rồi cười haha, lấy lại tinh thần tỉnh táo rồi tự nhẩm trong miệng 3 từ ” cố lên cố lên cố lên ” . Mỗi lần như thế thì lại có vài đứa quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt người ngoài hành tinh.

Đề cương lần này, đương nhiên vẫn phải làm giúp một người đã hứa từ đầu năm: Đoàn Ngọc Quý. Nghĩ tới cậu ta tôi lại tiếp tục sầu não, bình tĩnh nào, đặt hoàn cảnh xem như châm tôi bị què, tôi sẽ làm gì? Lết qua đưa? Không thể nào. Biểu cậu ta qua lấy? Cái tên lười vô đối đó làm gì có ý định qua lớp tôi, huống hồ bây giờ chả còn quan hệ gì hết.

– Thùy! Mượn soạn Sinh – Thư chen ngang dòng suy nghĩ của tôi.

– Ahihi! Có cách! – Tôi hét lớn lên rồi cười vô ( số ) tội như một đứa trẻ mới lên ba.

– Mấy ngày nay thấy mày khùng khùng á nhen Thùy – Thư nhìn tôi đầy vẻ nghi ngờ.

– Hơ! Không có nha. – Tôi chắp miệng rồi đưa vở soạn cho Thư, sau đó lấy một xấp đề cương tôi mới soạn xong, giả vờ như tiện miệng hỏi Thư – mày soạn hết đề cương chưa?

– Chưa! Mà đề của tao mất rồi.

– Lấy của tao photo nè, xong photo giùm tao 2 bản luôn.

– Cho ai nữa? – Thư nhíu mày nhìn tôi.

– E hèm! – Cổ tôi như đông cứng lại, không biết giọng điệu có mất tự nhiên hay không, nhưng vẫn cố điềm tĩnh – ờ… ừm… photo giùm thằng Quý, nó nhờ tao làm, mày photo xong đưa nó luôn nhen, tao lười qua lớp đó lắm.

– Ahihi bạn Quý nhờ bạn Thùy làm kìa~~~ – Thư nhếch môi rồi cười lớn giống như vừa mới trúng sổ số.

Tôi chưa kịp phản ứng gì thì cả đám bạn hùa vào.

– Gì? Quý rủ bé Đời đi đâu hả? – Lạc.

– Mày khùng hả rùa? Thằng Quý nhờ con Thùy đi thuê hotel. – Chung

– Đù! Ghê vại? Để tổ chức đám cưới hả? Sao bạn bè gì mà không thông báo trước để tao chuẩn bị quà dãy con Thùy kia – Linh.

Nội tâm tôi: CHÍNH THỨC SỤP ĐỔ.

– Hôm nay thế nào? – Diệu Linh vừa chở tôi đi học kèm, vừa mở đầu câu chuyện.

– Thảm lắm! – tôi ngồi sau tay cầm ly soda việt quất, miệng vẫn than vãn.

– Cảm giác mất một thằng bạn thân là thế nào?

– Không rõ nhưng mà… hình như nó còn hơn cả bản thân ấy chứ! – Tôi thở dài.

Chuyện này đúng là… thật.

– Nói rõ đi! – Diệu Linh nói với giọng điệu bất đắc dĩ.

Tôi im lặng một hồi, vẫn đang trầm tư suy nghĩ kỹ, rốt cuộc tôi với Quý, là mỗi quan hệ gì vậy???

– Con kia – Diệu Linh bức bội lên tiếng.

– À, ờ… – tôi như sực tỉnh – Ngày thường gặp nhau không chào, đôi lúc còn né tránh, trong hoàn cảnh im lặng chỉ hai đứa cùng nhau, vẫn chả có biểu hiện gì, tệ hại hơn cả người dưng, nhưng lúc khó khăn thì sẵn sàng giúp đỡ nhau hơn cả chính bản thân mình…

– Cả hai giúp nhau? – Diệu Linh thắc mắc.

– Không hẳn, hầu như đều là tớ giúp nó, ví dụ như các đề kiểm tra bài viết Ngữ Văn, đề cương các môn, ôn tập kiểm tra, làm giùm bài tập nhóm, viết kịch bản.

Diệu Linh chợt dừng xe lại, quay sang nhìn tôi, ánh mắt sắc nhọn như muốn giúp tôi lấy lại lý trí:

– Sao giống nó lợi dụng bạn thế?

Ừ nhỉ? Sao có cảm giác như…. à không!

– Không có đâu – tôi trề môi rồi huơ nhẹ tay tát lên mặt Diệu Linh, rất nhẹ – tại vì…. bản thân nó còn lo chưa xong mà.

– Đó cũng là lý do à?

– Thì…. à, bởi vì cái gì tớ cũng tự làm được hết rồi, nên không cần nó giúp – Tôi cười hihi haha vờ vui vẻ – với lại, có lần nó hỏi nó nhờ thế phiền không, tớ cũng kêu không phiền mà, với lại bạn thân của nhau thì giúp đỡ nhau thôi.

– Hỏi cho có ấy mà – Diệu Linh bĩu môi.

– Gì? – Giọng tôi cố gằng lên rõ hơn, sắc mặt đanh lại như sắp phát điên.

Chả hiểu sao lại thế!?

– Không có gì – Diệu Linh lắc đầu rồi tiếp tục lái xe đi, câu chuyện vẫn chưa dừng ở đó – thế không định làm hòa nữa à?

– Đã nói là tuyệt giao rồi, còn muốn gì nữa.

– Thế có nghe ngóng được gì về biểu hiện của nó không? – Diệu Linh hỏi tiếp như đang phỏng vấn tôi.

– Không muốn nghe cũng phải nghe thôi – Tôi uống nước, sau đó nói tiếp – ừm… mấy đứa lớp nó nói là nó đọc được một lúc, xong vò giấy vứt vào sọt rác, mấy đứa lớp nó nhặt lại đưa nó đọc tiếp, nó đọc được một lúc xong lại vứt vào sọt rác lại, nghe nói cuối cùng còn bị xé không thương tiếc.

– Lớp nó có đọc không?

– Nghe con Nguyên nói truyền tờ giấy gần hết lớp.

– Đù!!!! – Diệu Linh ngân dài – tụi nó có khen tài viết văn của bạn không?

– Có, xúc động quá trời – tôi mặt lạnh trả lời lại – mà chuyện viết văn thơ của tớ thì liên quan gì???

– À nhầm! Xém lạc đề.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!