Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hứa Du Ninh khẽ mím đôi môi mỏng lại, không nói gì.
 
Sau khi Diệp Trăn Trăn phản ứng lại cũng cảm thấy lời nói của mình hơn quá sầu não. Vội vàng mỉm cười nói: "Ca, vậy thì có làm sao. Thật ra là muội không nỡ để cho huynh đi. Huynh đi rồi thì sẽ không có người ở nhà chơi với muội mỗi ngày nữa, muội cũng sẽ cảm thấy có chút cô đơn. Nhưng mà chuyện có thể vào phủ học tập này chính là chuyện đại hỉ, trong lòng muội còn rất mừng cho huynh. Huynh cố gắng chăm chỉ học tập đọc sách ở trong phủ, chờ sau này huynh thi đậu công danh làm quan rồi thì đi ra ngoài người ta nhìn thấy muội đều sẽ nói muội là muội muội của Hứa đại nhân. Trong lòng muội cũng tự hào nha."

Nghĩ tới hình ảnh kia cũng thật sự rất không tệ.
 
Nhưng Hứa Du Ninh cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, sự buồn bã và mất mát trong nháy mắt vừa rồi của Diệp Trăn Trăn hắn đều nhìn thấy rõ thu vào trong mắt. Vì vậy cho dù bây giờ Diệp Trăn Trăn dùng giọng nói rất nhẹ nhàng nói ra những lời nói như vậy nhưng hắn cũng biết trong lòng nàng thật sự không thoải mái như vậy.
 
Nhưng hắn cũng tin tưởng những lời nói này của nàng đều là lời nói thật lòng. Chắc chắn nàng thật lòng không nỡ để cho hắn đi, cũng thật lòng trông mong hắn tốt đẹp.
 
Suy nghĩ một chút liền đi lại qua cũng ngồi xuống bàn đu dây, hai chân dài từ từ đạp lên trên mặt đất, mang theo bàn đu dây đung đưa trước sau một chút.
Vừa nhẹ giọng nói ra: "Không phải muội nói muội không thích nơi này muốn đi ra bên ngoài nhìn xem một chút sao? Nếu như ta cứ ngày ngày ở lại nơi này với muội thì có lẽ chúng ta cũng chỉ có thể dừng chân ở chỗ này đến hết đời. Nhưng nếu như ta tiến vào phủ học tập, ta có niềm tin rất lớn là ba năm sau ta có thể thi đỗ cử nhân, sau đó còn có thể thi đỗ tiến sĩ, cố gắng lấy được một chức quan chính thức nhất định, như vậy thì ta liền có thể mang theo muội rời khỏi chỗ này đi ra bên ngoài nhìn xem một chút. Như vậy có được không?"
 
Cái này giống như đang giải thích với Diệp Trăn Trăn.
 
Đương nhiên Diệp Trăn Trăn hiểu rõ cũng biết hắn nói lời này là đúng.
 

Lúc trước nàng tình cờ nói ra một câu, không nghĩ tới hắn lại nhớ kỹ ở trong lòng. Trong lòng Diệp Trăn Trăn vẫn rất là cảm động.

Liền mỉm cười nói ra: "Điều này đương nhiên là được. Muội liền chờ đến sau này khi huynh lên làm quan, nói không chừng còn làm quan lớn, như thế thì muội thân là muội muội của Hứa đại nhân cũng sẽ uy phong lắm nha. Lúc đi ra ngoài người khác cũng không dám trêu chọc ta."
 
Lời nói trêu đùa này của nàng vẫn thành công chọc được Hứa Du Ninh mỉm cười.
 
Đưa tay xoa nhẹ tóc nàng một chút, cười nói: "Chức quan lớn há lại dễ làm như vậy, không phải sẽ leo lên từng bước từng bước một sao? Chờ đến khi ta leo đến vị trí quan lớn rồi thì cũng không biết lúc đó đã bao nhiêu tuổi. Đến lúc đó muội cũng đã sớm xuất giá, cũng không biết người muội gả sẽ là, "
 
Nói đến đây hắn dừng lại một chút.
 
Vốn dĩ hắn muốn nói là cũng không biết được người muội sẽ gả là dạng người gì, gia thế bối cảnh phu gia thuộc loại nào, trượng phu có biết vươn lên hay không nhưng đột nhiên hắn phản ứng lại bây giờ tuổi tác của Diệp Trăn Trăn còn nhỏ, sao có thể nói với nàng những lời như vậy?
 
Hơn nữa nghĩ đến chuyện nàng sẽ lấy chồng, trong lòng hắn luôn cảm thấy có chút cảm giác kỳ lạ. Giống như căn bản không có cách nào tưởng tượng ra được có một ngày Diệp Trăn Trăn cũng sẽ gả cho người ta này.
Nhưng Diệp Trăn Trăn không nhận ra được cũng không có vì hắn nhắc tới hai chữ xuất giá mà cảm thấy ngại ngùng, lại mỉm cười đáp lời: "Xuất giá, chuyện đó vẫn còn sớm lắm, bây giờ muội không nghĩ tới chuyện này. Hơn nữa cho dù phải xuất giá, chắc chắn muội cũng sẽ chọn cái người mà mình thích. Nếu như muội không thích thì hắn có tốt bao nhiêu đi nữa muội cũng không lấy."
 
Lúc Hứa Du Ninh nghe thấy nàng nói lời này vẻ mặt tự nhiên, giọng nói cũng vừa rõ ràng lại dễ nghe, không thấy một chút ngại ngùng nào. Hắn lại rất bất ngờ.
 
Liền mỉm cười với nàng: "Muội thật là không biết xấu hổ."
Trong lòng Diệp Trăn Trăn nghĩ nghĩ, chuyện này có gì phải ngại ngùng? Nàng cảm thấy lời nói của nàng rất đúng. Cái chuyện lấy chồng này là chuyện đại sự cả đời, cũng không thể chọn mình thích sao?
 
Nàng cảm thấy chuyện này đối với nàng bây giờ thật sự không vội, ngược lại là Hứa Du Ninh. Tuổi mụ của hắn cũng đã mười bảy rồi, đặt ở bên cạnh người khác, không nói tới chuyện thành thân nhưng chắc chắn cũng đã bắt đầu làm mai rồi. Nhưng rõ ràng bây giờ Hứa Du Ninh còn chưa có ý định về mặt này.
Nhưng suy nghĩ lại Hứa Du Ninh cũng giống như nàng, thật sự rất không thích thôn Long Đường này, chỉ muốn rời đi sao còn có thể tìm thê tử ở nơi này? Người như hắn chắc chắn ánh mắt cũng cao. Mặt mũi sinh ra lại cực kỳ xuất chúng, không nói muốn tìm một thê tử có dung mạo xinh đẹp như tiên nữ nhưng ít nhất cũng phải là có tri thức hiểu lễ nghĩa nha? Vì vậy chắc chắn phải từ từ tìm kiếm.
 
Thậm chí Diệp Trăn Trăn còn cảm thấy, tốt nhất chờ Hứa Du Ninh thi đỗ tiến sĩ sau khi được làm quan thì mới nên thành thân. Vì như vậy chỗ trống để cho hắn lựa chọn có thể sẽ càng lớn hơn.
 
Nhưng sau đó Diệp Trăn Trăn lại cảm thấy, không biết chính xác lúc nào Hứa Du Ninh sẽ thích một vị cô nương. Đến lúc đó tự nhiên hắn se thuận lý thành chương liền thành thân, nàng cái người làm muội muội này ở chỗ này quan tâm làm cái gì nha?
 
Liền không nghĩ về chuyện này nữa, chỉ nói với Hứa Du Ninh bây giờ đã rất muộn, hai người chúng ta đều trở về phòng ngủ đi. Sáng sớm ngày mai lại theo hắn học thổi sáo.
 
Sau khi Hứa Du Ninh thi viện xong thì bái kiến tông sư rồi ngay lập tức lên đường trở về không ngừng nghỉ. Hai ngày nay đi đường mệt nhọc, chắc chắn đêm nay phải để cho hắn ngủ sớm một chút.
 
Sau đó hai người đứng dậy, tự trở về phòng của mình. Đến sáng ngày thức dậy, Hứa Du Ninh thật sự bắt đầu dạy Diệp Trăn Trăn thổi sáo.
 
. . .

Hứa Du Ninh thi đỗ tú tài còn được lẫm sinh như vậy là chuyện đại hỉ. Ban đầu Diệp Tế Muội muốn bày mấy bàn tiệc rượu thật tốt để ăn mừng nhưng nghĩ lại nhớ tới từ sau khi nàng gả cho Hứa Hưng Xương nhiều người ở trong thôn Long Đường bày sắc mặt sau lưng. Trong lòng nàng cũng có chút không chịu được.
Dứt khoát không làm nữa, chỉ nghĩ đến năm nay sẽ trải qua tốt đẹp biết bao. Lại nghĩ tới chuyện muốn làm cho Hứa Du Ninh hai bộ quần áo mới và giày mới.
 
Vào phủ học tập này không giống như ở trong nhà, vừa có lão sư vừa có đồng môn, sao có thể không có nổi hai bộ quần áo tốt giày tốt để bị người ta chê cười đây?
 
Liền nhân dịp lúc Diệp Ngọc Trân cùng với trượng phu của nàng đánh xe bò đi lên trên trấn mua hàng đem về, bà cũng cùng đi theo một chuyến.
 
Bởi vì quan hệ tốt với Diệp Ngọc Trân, trong lòng cũng rất đắc ý, dọc đường đi không nhịn được liền đem chuyện Hứa Du Ninh thi đỗ tú tài, còn được lẫm sinh, năm sau còn phải vào phủ học tập đọc sách này nói cho Diệp Ngọc Trân và trượng phu của nàng.
Có thể hình dung ra không quá ba ngày toàn bộ thôn Long Đường thôn đều sẽ biết chuyện này.
 
Dĩ nhiên là có rất nhiều người cực kỳ hâm mộ.
 
Cái công danh tú tài này ở nông thôn mà nói vốn cũng không thường thấy, huống chi Hứa Du Ninh lại còn được lẫm sinh, được vào phủ học tập đọc sách.
 
Nói cách khác, việc đọc sách này không những không cần tốn tiền trong nhà mà quốc gia còn cho tiền cho bạc.
 
Một tháng có sáu đấu gạo, một năm có bốn lượng bạc đấy, bao nhiêu người quanh năm suốt tháng cũng không kiếm được nhiều bạc và gạo như vậy nha?
 
Hơn nữa nếu như sau này hắn lại thi đỗ cử nhân, thi đỗ tiến sĩ, làm quan. Vậy coi như là quan lão gia rồi.
 
Như vậy liền có một nhóm người rất muốn nịnh bợ Hứa Du Ninh vì thế trong chốc lát người tới cửa nhà Diệp Tế Muội muốn móc nối ngày càng nhiều thêm. Cuối cùng làm cho Diệp Tế Muội bực mình, cánh cửa sân vẫn luôn mở vào ban ngày lúc trước đã bị đóng lại. Có người tới đây gõ cửa nàng ở trong nhà cũng im lặng, để cho bọn họ nghĩ rằng trong nhà không có ai.
 
Có thể nghĩ ra được tự nhiên lại bị người ta nói sau lưng, nói Diệp Tế Muội nhìn thấy nhi tử thi đậu tú tài như vậy, con mắt liền mọc ở trên đỉnh đầu liền quên mất gốc, không nhìn những đồng hương cùng quê bọn họ nữa rồi.
 
Cũng là một tú tài mà thôi thì xem là cái gì? Lão tử Hứa Du Ninh hắn cũng chỉ là tú tài, trải qua nhiều năm như vậy không phải vẫn chỉ là tú tài, chỉ dạy học cho con của bọn họ ở học đường trong thôn sao? Hơn nữa dạy nhiều năm như vậy cũng không thấy con của bọn họ có người nào thi đỗ tú tài. Nhưng sao con của hắn lại có thể thi đỗ? Có thể thấy được trong lòng Hứa Hưng Xương này âm thầm cất giấu gì đó, xưa này cũng không có để tâm dạy cho con của bọn họ.
 
Thậm chí còn có thôn dân chạy đến chỗ nhà tộc trưởng, phòng dài, trụ thủ náo loạn, nói không muốn để cho Hứa Hưng Xương dạy con của bọn họ nữa, còn muốn mời một tiên sinh khác có học vấn tốt hơn lại đây. Nếu không bọn họ sẽ không cho con của mình tiếp tục đọc sách ở học đường trong thôn hoặc là bọn họ sẽ không gom góp bạc thúc tu hàng năm cho Hứa Hưng Xương nữa.
Thúc tu hàng năm của Hứa Hưng Xương là mười hai lượng bạc mặc dù là trong thôn phát nhưng phần tiền này cũng từ chỗ thôn dân gom góp mà ra.
 
Cuối cùng náo loạn đến không thể tưởng tượng nổi, ba người tộc trưởng, phòng dài và trụ thủ bọn họ cũng khó xử. Cuối cùng mọi người thương nghị một phen cũng đành phải bất đắc dĩ nói với Hứa Hưng Xương, trong thôn dự định không mời hắn làm tiên sinh ở học đường nữa.
 
Ý chính là muốn đuổi Hứa Hưng Xương.
 
Có thể tưởng tượng ra được chuyện này đả kích Hứa Hưng Xương lớn đến bao nhiêu.

 
Vốn là phụ thân truyền xuống cho hắn chức tiên sinh dạy học, cũng là tuân theo mong muốn của phụ thân, vẫn muốn dạy dỗ ra được một học sinh có công danh ở trong thôn Long Đường này. Không ngờ dụng tâm dạy dỗ nhiều năm như vậy, cuối cùng chẳng những không có thể dạy dỗ ra được một học sinh giỏi mà còn bị trong thôn đuổi việc.
 
Thật là mất hết mặt mũi.
 
Ngay cả những ruộng đồng vốn dưới danh nghĩa kia, thôn dân cũng náo loạn muốn lấy lại.
 
Nói là trước kia ruộng đồng cho hắn là vì hắn đang là tiên sinh dạy học thôn chúng ta, chúng ta cũng đồng ý, bây giờ hắn cũng đã không phải là tiên sinh dạy học thôn chúng ta vậy hắn còn muốn chiếm lấy ruộng đồng thôn chúng ta sao? Nếu muốn có ruộng đồng cũng không phải là không được nhưng hắn phải sửa họ Hứa thành họ Diệp. Nếu không cuối cùng không có cái đạo lý người họ Diệp chúng ta túng thiếu ruộng đồng mà lại đem ruộng đồng cho không cái kẻ khác họ.
Có náo loạn tự nhiên cũng có khuyên giải. Nhưng dù sao náo loạn cũng là đại đa số thôn dân, sau cùng bức bách đám người tộc trưởng, phòng dài, trụ thủ không có cách nào khác. Cũng thật sự không muốn vì một người Hứa Hưng Xương mà đắc tội đại đa số thôn dân trong thôn Long Đường nên liền cho gọi Hứa Hưng Xương đến, nói chuyện trong thôn muốn thu hồi ruộng đồng dưới danh nghĩa của hắn.
 
Đối với Hứa Hưng Xương mà nói đây cũng là lần đả kích trầm trọng nhất.
 
Mặc dù trong lòng Diệp Tế Muội không phục nhưng chỉ bằng sức lực một mình nàng lấy trứng chọi đá sao có thể đấu qua được những thôn dân kia trong thôn Long Đường đây? Hai cánh tay tức giận như nhũn ra, trái tim trong lồng ngực đập vừa ngắn vừa nhanh .
 
Cũng không biết buổi sáng ăn phải thứ gì hay là bị chuyện này chọc tức, cuối cùng lại bắt đầu nôn khan.
Có náo loạn tự nhiên cũng có khuyên giải. Nhưng dù sao náo loạn cũng là đại đa số thôn dân, sau cùng bức bách đám người tộc trưởng, phòng dài, trụ thủ không có cách nào khác. Cũng thật sự không muốn vì một người Hứa Hưng Xương mà đắc tội đại đa số thôn dân trong thôn Long Đường nên liền cho gọi Hứa Hưng Xương đến, nói chuyện trong thôn muốn thu hồi ruộng đồng dưới danh nghĩa của hắn.
 
Đối với Hứa Hưng Xương mà nói đây cũng là lần đả kích trầm trọng nhất.
 
Mặc dù trong lòng Diệp Tế Muội không phục nhưng chỉ bằng sức lực một mình nàng lấy trứng chọi đá sao có thể đấu qua được những thôn dân kia trong thôn Long Đường đây? Hai cánh tay tức giận như nhũn ra, trái tim trong lồng ngực đập vừa ngắn vừa nhanh.
 
Cũng không biết buổi sáng ăn phải thứ gì hay là bị chuyện này chọc tức, cuối cùng nàng lại bắt đầu nôn khan.
 
Lúc này Diệp Hà Hoa đang ở nhà bà. Bà ấy là người tốt bụng, sau khi biết chuyện này đã nghĩ đến việc tới đây an ủi Diệp Tế Muội một phen. Bây giờ nhìn thấy bà đột nhiên nôn khan, vội vàng rót một chén trà đưa qua.
 
Diệp Tế Muội nhận lấy uống, thở dốc mấy lần mới dần dần cảm thấy trong lòng dễ chịu đi một chút.
 
Nhưng lúc này Diệp Hà Hoa chợt nhớ tới một chuyện, đột ngột mở miệng hỏi Diệp Tế Muội: "Nguyệt sự lần trước của ngươi là lúc nào?"


Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!