Hứa Du Ninh nghe theo lời nói của hai nha dịch đi vào trong lao, nhìn thấy một nha dịch trong đó cầm xiềng xích khóa cửa lại, hắn nhẹ giọng nói với nha dịch qua cánh cửa nhà lao: "Làm phiền ngươi chuyển lời đến Thái bộ đầu một tiếng, làm phiền hắn phái người đến nhà ta nói một tiếng với mẫu thân ta và đệ đệ của ta, để cho hai người bọn họ không cần lo lắng cho ta, quá hai ngày nữa tự nhiên ta sẽ trở về."
Nha dịch này biết Thái Chính Nghiệp quen biết với một nhà Diệp Tế Muội, tự nhiên không dám thất lễ với Hứa Du Ninh. Ngay lập tức đáp một tiếng, sau khi khóa kỹ cửa nhà lao thì xoay người đi tìm Thái Chính Nghiệp đem những lời Hứa Du Ninh vừa mới ủy thác nói lại cho hắn biết.
Người là do hắn từ trong nhà mang tới đây, lúc mang đi cũng đã nói với Diệp Tế Muội chỉ là theo thông lệ lên công đường tra hỏi mấy câu mà thôi, nào biết được lại còn bị Tiền tri phủ hạ lệnh bắt giam tống vào trong ngục đây?
Vốn dĩ Thái Chính Nghiệp đã suy nghĩ muốn đi tới nói một tiếng với Diệp Tế Muội về chuyện này, bây giờ lại được Hứa Du Ninh giao phó vì thế là sau khi hết giờ làm ở nha môn hắn liền thay đổi trang phục sai dịch, gọi Tôn Nguyên Trung đi cùng. Hai người cùng nhau đi đến nhà Diệp Tế Muội.
Hai người Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn vẫn đang ở trong nhà trông ngóng Hứa Du Ninh trở về. Chẳng qua là đợi trái đợi phải cũng không thấy hắn trở về, trong lòng lại nhớ kỹ lời Hứa Du Ninh dặn dò hai người bọn họ trước khi đi, chỉ được ở trong nhà chờ hắn trở về, không được đi ra bên ngoài. Cho nên cũng đành phải ở trong nhà lo lắng suông thôi.
Cuối cùng cũng đợi được Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung nhưng lại không thấy Hứa Du Ninh, ngay lập tức trong lòng Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn lộp bộp một chút.
Tính tình Diệp Tế Muội gấp gáp, không đợi được hai người bọn hắn ngồi xuống mà đã vội vàng hỏi ra: "A Ninh nhà ta đâu? Sao không thấy hắn trở về?"
Thái Chính Nghiệp lại không trả lời câu hỏi của bà mà hỏi ngược lại bà: "Phùng đại phu đã sang đây xem bệnh cho Nguyên Tiêu chưa? Bây giờ Nguyên Tiêu thế nào rồi?"
Lúc Phùng đại phu tới thì có nói qua là Tôn Nguyên Trung đi qua bảo hắn tới đây, Diệp Tế Muội biết chắc chắn chuyện này là Thái Chính Nghiệp phân phó xuống, trước hết cám ơn Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung một tiếng, sau đó trả lời: "Sau khi uống thuốc của Phùng đại phu kê xong thì đã sớm tốt hơn một chút nhưng trên người vẫn còn có chút nóng. Phùng đại phu nói không có việc gì còn phải mất hai ba ngày nữa mới có thể tốt lên được. Cũng để lại mấy thang thuốc rồi nói khi nào nhiệt độ lên cao thì sắc một thang thuốc cho hắn uống."
Trong lòng thật sự rất lo lắng cho Hứa Du Ninh vì vậy sau khi nói xong thì ngay lập tức hỏi lại: "A Ninh nhà ta đâu rồi? Hắn không có sao chứ? Lúc này đã gần đến xế chiều rồi sao hắn còn chưa trở lại?"
Thái Chính Nghiệp vừa ngồi xuống bên cạnh bàn vừa nhận lấy chén trà Diệp Trăn Trăn đưa tới. Nhưng hắn lại không uống mà đặt lên bàn, sau đó mới thở dài nói ra: "Hứa thiếu gia nhà ngươi, hắn bị Tiền đại nhân bắt giam lại rồi."
Hai người Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn nghe vậy đều sợ hãi kêu lên một tiếng. Diệp Trăn Trăn dẫn đầu hỏi trước: "Ca ca ta phạm phải tội gì, sao Tiền đại nhân lại bắt hắn giam vào nhà lao?"
Thái Chính Nghiệp kể hết những chuyện xảy ra trước đó trên công đường cho Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn.
Diệp Tế Muội nghe xong thì tức giận không kìm được nói ra: "Chẳng lẽ Tiền tri phủ này là đồ đần sao? Ngay cả tiểu phụ nhân ta đây một chữ bẻ đôi cũng không biết nhưng khi nghe thấy những lời A Ninh nói ra kia còn có Khương đại phu và đồ đệ của hắn chứng thực thì cũng biết chuyện Lý giáo sư bị sát hại không có liên quan chút nào tới A Ninh. Hắn là một người làm quan, thẩm án xét xử nhiều năm như vậy mà còn có thể không biết sao? Ta thấy hắn như vậy căn bản là công báo tư thù. Không được, ta phải đi đánh trống, hảo hảo nói lý với hắn để cho hắn thả nhi tử của ta ra."
Nói xong thì tức giận muốn chạy ra bên ngoài nhưng lại bị Diệp Trăn Trăn giơ tay kéo lại.
"Nương nếu như người biết Tiền tri phủ như vậy là đang công báo tư thù thì cho dù lúc này người đi tìm ông ta nói chuyện rồi ông ta có thể nghe lọt hay không? Nếu như ông ta là người hiểu chuyện thì sẽ không nhốt ca ca vào trong lao đi. Có thể thấy được ông ta chính là cái đồ lòng dạ hẹp hòi. Đừng, bây giờ ca ca đã bị hắn giam lại, người đi tới rồi cũng bị hắn giam lại thì đến lúc đó con phải làm sao đây?"
Diệp Tế Muội nghe thấy lời nàng nói có đạo lý nên dừng bước chân lại. Nhưng trong lòng vẫn lo lắng, chân mày nhíu chặt, liên tục than thở.
Thái Chính Nghiệp cũng an ủi bà: "Lời Hứa thiếu gia nói ra ta cũng có nghe thấy, lẽ ra chuyện của Lý giáo sư thật sự không có liên quan gì tới hắn. Cho dù bây giờ Tiền đại nhân bắt giam hắn lại nhưng không có đầy đủ chứng cứ thì chờ thêm mấy ngày nữa ông ta hết giận rồi thì tự nhiên sẽ thả Hứa thiếu gia về nhà."
Chuyện Tiền tri phủ cho bà mối đến nhà Hứa Du Ninh cầu thân nhưng lại bị Hứa Du Ninh từ chối hắn cũng có nghe qua.
Diệp Trăn Trăn cũng không dám lạc quan như vậy. Trên đời này án oan án sai còn ít sao? Sợ nhất chính là Tiền tri phủ vội vàng muốn phá vụ án này để tranh công trước mặt thủ trưởng, làm cho Hứa Du Ninh bị mắc vào trong đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một khắc bắt được hung thủ thật sự này mới có thể chứng minh được sự trong sạch của Hứa Du Ninh, Tiền tri phủ mới có thể thả hắn trở về đi?
Nhưng mà muốn bắt được hung thủ thật sự đâu có dễ như vậy. Hơn nữa chắc chắc đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
Nhưng có lẽ còn có một con đường khác. Đó chính là trên đường Hứa Du Ninh rời khỏi tiệm thuốc Khương đại phu trở về nhà có người nhìn thấy hắn, tự nhiên là có thể chứng minh được hắn không có đi đến thành đông chỗ nhà Lý giáo sự.
Nhưng lúc đó cũng đã là giờ Hợi, tất cả mọi người đều đã ngủ say, còn có ai đang đi trên đường đâu?
Diệp Trăn Trăn nhíu mày suy nghĩ một lúc, chợt nhớ tới chuyện phu canh Thái Chính Nghiệp vừa mới nhắc tới kia.
Nếu như lúc Khương đại phu và đồ đệ của hắn ra cửa nghe thấy tiếng phu canh gõ mõ từng canh, vậy thì có khả năng lúc ấy cái người phu canh kia vẫn đang ở gần đó rồi có thể nhìn thấy Hứa Du Ninh hay không?
Nàng vội vàng nói với Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung chuyện này, cầu xin hai người bọn họ giúp đỡ đi tìm cái vị phu canh kia, hỏi thăm một chút.
Thái Chính Nghiệp trầm ngâm một chút, sau đó quay đầu lại nói với Tôn Nguyên Trung: "Bây giờ ngươi đi hỏi một chút, buổi tối hôm qua người cầm canh gõ mõ là ai. Hỏi hắn giờ hợi tối hôm qua có nhìn thấy người nào trên đường xung quanh đó không."
Tôn Nguyên Trung đáp một tiếng, xoay người muốn đi ra ngoài.
Liên tục làm phiền hai cậu cháu bọn hắn, trong lòng Diệp Tế Muội vừa cảm thấy cảm kích cũng vừa cảm thấy ngại ngùng. Ngay lập tức lớn tiếng gọi Tôn Nguyên Trung: "Tôn bộ khoái, ngài khoang đi đã."
Tôn Nguyên Trung quay trở lại hỏi bà có chuyện gì thì nghe thấy Diệp Tế Muội nói ra: "Ta thấy cũng đã qua giữa trưa rồi, ngươi và Thái bộ đầu còn chưa có ăn cơm đi? Chi bằng ăn cơm ở nhà ta xong rồi lại đi tìm vị phu canh kia đi?"
Vốn dĩ Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung còn muốn từ chối. Trong nhà người ta cũng đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao hai người bọn hắn còn không biết xấu hổ mà ở trong nhà người ta ăn chực đây?
Chợt nghe thấy Diệp Tế Muội nói: "Cũng không phải đặc biệt làm cơm cho hai người các ngươi, người một nhà chúng ta cũng sẽ ăn. Hơn nữa ta cũng chỉ định làm một ít mì sợi đơn giản mà thôi, còn hy vọng Thái bộ đầu và Tôn bộ khoái không ghét bỏ mới phải."
Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung nghe thấy vậy, lúc này mới ở lại.
Mặc dù Diệp Tế Muội nói là chỉ làm một ít mì sợi đơn giản mà thôi nhưng bà cũng xào thêm rau hẹ và tráng trứng, hấp một chén lạp xưởng và một chén thịt khô. Còn có một chén củ cải trắng được chính bà ướp gia vị.
Sợi mì bà tự tay làm cũng ăn rất ngon, rõ ràng vừa rồi Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung còn từ chối nói mình không đói bụng nhưng lúc này mỗi người đều muốn ăn hai bát lớn.
Diệp Tế Muội và Diệp Trăn Trăn vì lo lắng cho Hứa Du Ninh nên chỗ nào còn có tinh thần ăn uống đây? Nhưng mà ở trước mặt Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung, không thiếu được cũng phải ngồi xuống bên bàn ăn cùng với bọn hắn.
Khi đã ăn xong, Tôn Nguyên Trung đi ra ngoài tìm cái người phu canh tối hôm qua kia. Diệp Tế Muội thì vớt mì sợi ở trong nồi ra một bát lớn, lại gắp một món một ít cho vào trong một cái bát khác. Hai cái bát được đặt vào trong giỏ xách đan bằng liễu gai, lấy một miếng vải sạch phủ lên bên ngoài, trên mặt mang theo vẻ áy náy cười nói với Thái Chính Nghiệp.
"Ta còn muốn làm phiền Thái bộ đầu một chuyện. Ngươi xem A Ninh nhà ta vì lo lắng cho bệnh tình của Nguyên Tiêu mà sáng nay cũng chưa có một bữa ăn tử tế. Lúc này lại bị nhốt trong nhà lao, chắc chắn hắn cũng ăn không quen những thức ăn kia. Vừa rồi ta có chuẩn bị một tô mì sợi và một chút đồ ăn kèm theo, muốn đưa một chút thứ này qua cho hắn. Không biết Thái bộ đầu có thể tiện đường, để cho nàng đi theo ngươi vào trong nhà giam có được hay không?"
Thật ra cũng là muốn để cho Diệp Trăn Trăn đi qua nhìn xem Hứa Du Ninh một chút.
Mặc dù vừa rồi Thái Chính Nghiệp và Tôn Nguyên Trung đều có nói Tiền tri phủ không dùng hình với Hứa Du Ninh nhưng mà chắc chắn người làm nương như bà sẽ không yên lòng được.
Vào nhà giam thăm người mà thôi, vốn dĩ chuyện này cũng không coi là chuyện lớn gì đối với Thái bộ đầu. Hơn nữa cật nhân chủy đoản (1), vừa mới ăn của người ta hai bát mì sợi lớn, lúc này còn không biết xấu hổ mà từ chối sao?
(1) cật nhân chủy đoản: ăn của người ta thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Chỉ còn thoải mái đáp ứng: "Đi thôi. Ngươi đi theo ta qua kia, ta dẫn ngươi đi gặp hắn."
Diệp Tế Muội đáp ứng, giao chiếc giỏ trong tay cho Diệp Trăn Trăn rồi nói với nàng: "Con đi theo Thái bộ đầu. Sau khi đưa bát mì sợi và bát đồ ăn này cho ca của con, nhìn hắn ăn xong rồi thì con cầm giỏ trở về, không được đi loạn bên ngoài. Lại nói cho hắn biết, hắn không cần phải lo lắng việc trong nhà đều ổn cả."
Sau khi nói xong, giọng nói của bà có chút nghẹn ngào.
Mặc dù bà là người mạnh mẽ nhưng đây cũng là lần đầu nhìn thấy người nhà của mình trải qua chuyện như vậy. Một phụ nhân bước ra từ nông thôn, sao có thể có được manh mối gì đây? Trong lòng lại lo lắng không yên, khó tránh khỏi sẽ không nhịn được vành mắt đỏ ửng.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn cũng không dễ chịu nhưng vẫn an ủi bà hai câu. Sau đó nhận lấy chiếc giỏ, đi theo sau lưng Thái Chính Nghiệp ra ngoài.
Những cai tù và nha dịch bên trong nhà giam cũng đã nhiều lần ăn cơm ở quán cơm nhỏ Diệp Tế Muội, cũng nhận ra Diệp Trăn Trăn. Huống chi lúc này còn có Thái Chính Nghiệp đi phía trước dẫn đường, tự nhiên rất sảng khoái cho đi qua.
Có một nha dịch trong nhà giam dẫn Diệp Trăn Trăn đi sâu vào bên trong.
Lần đầu Diệp Trăn Trăn đi đến loại địa phương này. Rõ ràng bên ngoài vẫn đang là ban ngày, mặt trời treo trên cao giữa bầu trời nhưng trong nhà giam này một chút ánh nắng cũng không xuyên qua tiến vào được, vừa mới đi vào thì sẽ cảm thấy rất khó thở.
Thậm chí còn có chuột gián. Diệp Trăn Trăn liếc mắt nhìn thấy có một con chuột đang chạy như bay ở góc tường, người bên trong phòng giam nhìn thấy thì lại muốn bắt lấy nó.
Bắt được để làm gì tự nhiên là không cần hỏi, thậm chí Diệp Trăn Trăn cũng không dám suy nghĩ tới.
Cũng không dám tiếp tục nhìn nữa, vội vàng quay đầu ánh mắt quét quanh bốn phía tìm kiếm tung tích của Hứa Du Ninh.
Tìm kiếm được một lúc thì nàng nhìn thấy Hứa Du Ninh.
Trên người vẫn đang mặc chiếc áo dài màu xanh hơi cũ lúc đi ra cửa vào buổi sáng kia. Đang dựa lưng vào tường ngồi trên đống rơm rạ trải trên mặt đất, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, chân mày rủ xuống, thần sắc trên mặt ngưng trọng. Đầu ngón tay còn cầm lấy một cọng rơm đang vân vê qua lại một cách vô ý thức.
Diệp Trăn Trăn nhìn thấy đống rơm rạ hắn ngồi bên dưới ẩm ướt mốc meo, vách tường phía sau lưng cũng ẩm ướt từng khối vôi rơi xuống đất. Nhớ tới ngày thường hắn là một người thích sạch sẽ như vậy, lúc này lại vì tên khốn Tiền tri phủ kia mà bị nhốt vào trong nhà giam. Nàng nhịn không được cảm thấy vành mắt phiếm hồng, chóp mũi cay cay.
Nha dịch dẫn nàng tới vẫn chưa biết nàng đã nhìn thấy Hứa Du Ninh rồi, hắn còn đưa tay chỉ phòng giam giữ Hứa Du Ninh cho nàng nhìn, sau đó nói với nàng: "Có mấy lời ngươi hay mau nói nhanh đi, không được lề mề. Một lúc nữa ta sẽ quay trở lại mang ngươi ra ngoài."
Diệp Trăn Trăn cám tạ hắn, sau đó nhấc chân đi đến chỗ Hứa Du Ninh.
Trong phòng giam vốn rất ồn ào. Có tiếng phạm nhân kêu đau sau khi bị dùng hình, cũng có tiếng phạm nhân kêu oan tự nhận mình bị oan khuất. Ngay cả tiếng kêu chi chi và bò cào của chuột cũng thỉnh thoảng truyền tới bên tai nhưng Hứa Du Ninh vẫn nhắm mắt làm ngơ, chưa bao giờ nhìn xem một chút.
Nhưng lúc này tiếng bước chân xen lẫn một mảnh thanh âm ồn ào huyên náo này của Diệp Trăn Trăn mặc dù rất nhẹ nhưng Hứa Du Ninh vẫn ngay lập tức nghe thấy được.