"Lần này Lâm Thần chăn chắn phải chết! Cho dù là cao thủ Hậu Thiên Cửu Trọng Đại Viên Mãn thì cũng bị Sát Trận Trường Thương của liên minh Võ Tu tách rời!"
"Đây là lần đầu tôi nhìn thấy liên minh Võ Tu dùng ra Sát Trận Trường Thương này, ban đầu tôi còn cho là gối thêu hoa, không ngờ nó cách xa như vậy mà tôi vẫn thấy lạnh cả người!"
"Ai, tôi còn muốn vui đùa với Lâm Thần thêm một chút, năm đó chúng ta tham gia tàn sát nhà họ Lâm, hiện tại hắn hung hăng tìm tới cửa, chúng ta còn chưa đùa bốn một chút mà hắn lại chết, có hơi đáng tiếc."
"Có hơi đáng tiếc? Không có gì đáng tiếc, diệt cỏ phải trừ tận gốc, bằng không cỏ dại mọc lên không chừng có thể tách rời cả đá, tuy răng trường hợp này gần như không tồn tại, nhưng không thể không đề phòng."
Gia chủ đến từ các gia tộc biết lúc này đại cục đã định, Lâm Thần nhất định phải chết, cho nên tất cả đều thả lỏng bàn tán.
Đương nhiên, có mấy gia chủ vẫn hơi khẩn trương, dù sao. thực lực của họ chỉ mới tới Địa Cảnh đỉnh cao mà thôi, tuy cách cảnh giới Hậu Thiên chỉ có một bước, nhưng Trương Thành cũng ở Địa Cảnh đỉnh cao không phải đã bị Lâm Thần dùng một quyền đánh giết sao?
Sắc mặt gia chủ Trương Bá Thiên nhà họ Trương rất âm trầm, em trai ông ta bị Lâm Thần giết, con trai Trương Mãnh cả đêm chưa về, hơn nữa địa điểm đêm qua hắn ta đến chính là nhà họ Vương!
Vậy có khả năng con của ông ta - Trương Mãnh cũng bị Lâm Thần giết rồi không? Nghĩ đến đây, Trương Bá Thiên hận không thể lập tức đánh chết Lâm Thần!
Mà nhìn sát khí trường thương khổng lồ như hoá thành vật thật trước mắt, vẻ mặt Lâm Thần vẫn rất lạnh nhạt.
Sát khí, hễ là người từng dính vào mạng người đều có sát khí, chẳng qua có người rất nhiều, có người rất ít mà thôi.
Mà có thể dễ dàng tạo thành sát trận, còn ngưng tụ sát khí thành thương, vậy cũng khá thú vị.
Nhưng chút thú vị này chẳng là cái đếch gì đối với hẳn.
Cho dù sát khí trường thương trước mắt tạo thành từ linh khí thì vẫn không chịu nổi một kích của hắn!
Lâm Thần giơ nắm tay phải lên, đánh ra một quyền! Phốc!
Sát khí trường thương va chạm với quả đấm của hắn, trực tiếp bị uy lực mãnh liệt của Lâm Thần bản cho dập nát!
Phốc! Phốc!
Sát khí trường thương dập nát, khí cơ của những người tổ trận đều bị kéo đi, lúc này hơn một trăm người không ai không phun máu, vẻ mặt tương đối uể oải!
"Sát... Sát khí trường thương bị một quyền phá nát? Sao có thểt"
"Lâm Thần! Rốt cuộc cậu đã đến cảnh giới nào!" Lỗ Vạn Tùng đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, trừng to đôi mắt thất thanh nói.
Lỗ Vạn Tùng là võ tu Tiên Thiên Cảnh, còn là Tiên Thiên cửu trọng đại viên mãn, cách Tông Sư chỉ còn một bước thôi.
Nhưng bảo ông ta phá hỏng Sát Trận Trường Thương do hơn một trăm người gồm mười mấy Địa Cảnh đỉnh cao, ba mươi mấy Địa Cảnh, hơn bảy mươi Huyền Cấp đỉnh cao tạo thành thì đừng nói một quyền, dù là ba quyền cũng không phá được.
Ông ta phỏng chừng cần năm quyền mới thành công, nhưng khi đó, khí cơ đã mỏng manh, ông ta chỉ có thể phá trận, muốn phá trận đồng thời tổn thương người lập trận là hoàn toàn không thể!
Trừ phi là võ tu Tông Sư Cảnh mới làm được! Nhưng võ tu Tông Sư Cảnh còn trẻ như vậy? Đùa gì thế!
Lỗ Vạn Tùng này bảy tuổi luyện võ, mười lăm tuổi đã là Huyền Cấp đỉnh cao. Ba mươi tuổi đánh vỡ xiềng xích đi vào Hậu Thiên, hiện giờ sáu mươi tuổi cũng chỉ mới là Tiên Thiên cửu trọng đại viên mãn thôi.
Nhưng Lâm Thần mới bao lớn, hai mươi tám tuổi!
Võ tu Tông Sư Cảnh hai mươi tám tuổi? Vậy phải có thiên phú võ tu nghịch thiên đến mức nào mới làm được?
"Cảnh giới của tôi có liên quan gì đến ông?" Phốc!
Lâm Thần lạnh lùng cười, tát một thành viên liên minh Võ Tu đứng gần nhất thành xương máu.
Hơn nữa hẳn còn không dừng lại, mỗi lần nâng tay lên thì sẽ xuất hiện trước người một thành viên liên minh Võ Tu, chờ hạ tay xuống, một người trước đó còn sống sờ sờ đã bị chụp thành xương máu!
Những xương máu này căn bản chưa dính được vào. người Lâm Thần thì đã bị làn gió mát thổi qua hai bên.
Hắn vừa nói nếu liên minh Võ Tu dám can đảm cản hắn báo thù thì hẳn sẽ diệt luôn bọn họ! Hẳn đã nói thì tuyệt đối không nuốt lời!
Kỳ thật hẳn vốn có thể tùy tiện dùng một pháp quyết đánh cho mọi người, thậm chí là lão già làm ra vẻ, tự cho là thực. lực siêu quần đang nhằm mắt ngồi trên chủ vị kia tan thành mây khói.
Nhưng hẳn không thể làm như vậy, làm thế thì hời cho những người này!
Trong nháy mắt, dù là tổ duy trì trật tự hay tổ chấp hành, tất cả đều bị Lâm Thần tát không còn lại chút dấu vết nào.
Lỗ Vạn Tùng âm trầm nhìn Lâm Thần, ông ta thật muốn lập tức đập Lâm Thần thành xương máu, nhưng ông ta biết hiện tại mình không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Liên minh Võ Tu thành phố Thiên Hải đột nhiên hao tổn chín phần, đây đả kích trí mạng đối với ông ta!
Làm sao ông ta có thể giải thích với tổng minh cấp tỉnh? Làm sao giải thích với tổng minh Giang Nam? Càng cao hơn, chuyện này có làm tổng minh Long Quốc tức giận hay không!
Nhưng cũng may, Tổng minh chủ cấp tỉnh đang thúc ngựa chạy tới, mục đích là vì đón lão già cách hắn không xa kial
Nghĩ đến đây, Lỗ Vạn Tùng cố đè nén khó chịu trong lòng, chỉ đợi Tổng minh chủ cấp tỉnh tới rồi nhất định có thể tiêu diệt Lâm Thần ngay tại chỗ!
"Gia chủ Trần Độ Hải nhà họ Trần, cút vào đây quỳ xuống nhận lấy cái chết!" Dọn dẹp xong hơn một trăm người, Lâm Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Độ Hải trên đài hôn lễ, lạnh giọng mà nói.
"Thăng nhãi vô tri, giết mày cần gì anh Trần ra tay, để tao. đến dạy dỗ mày!" Lúc này, một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc âu phục lãnh lẽo đứng dậy khỏi vị trí, đi về hướng Lâm Thần.
"Gia chủ Lý Lăng Phong nhà họ Lý!" Lâm Thần nheo mắt lại, thản nhiên mở miệng.
Năm đó Lý Lăng Phong này từng đạp lên cổ hẳn, phun một cục đàm lên mặt hắn!
Sau đó gia chủ Trần Độ Hải nhà họ Trần đạp gãy đùi phải, gia chủ Hồ Đương Lập nhà họ Hồ lại đạp gãy chân trái của hắn!
Gia chủ Từ Cổ, gia chủ Trữ Phong, một trái một phải đạp gãy hai tay hắn!
Cho nên làm sao hẳn quên được gương mặt của Lý Lăng Phong? Làm sao quên được gương mặt của đám gia chủ tự cho là đúng này? !
"Thăng nhãi, xem ra trí nhớ của mày không tồi. Mày còn nhớ mùi vị của cục đàm năm đó tao phun vào mày không?"
"Ha ha ha ha, không sợ nói cho mày biết, năm đó tao đang bị nhiệt miệng, có lẽ cục đàm kia rất cay phải không!
"Mày có biết năm đó sau khi ném mày vào biển cho cá mập ăn, tao đã làm gì không?”
"Muốn biết thì phải đi xuống dưới hỏi chị của mày đi!"
"Ha ha ha ha ha, năm đó chị mày ướt át ngon miệng lắm! Mẹ mày tuy hơn bốn mươi tuổi, nhưng vẫn còn quyến rũ, có điều mùi vị thế nào thì mày phải hỏi những người khác!"
Lý Lăng Phong bước từng bước một về hướng Lâm Thần, ngoài miệng lại điên cuồng đục khoét vết sẹo năm đói!
Thậm chí ông ta còn nói ra một số chuyện cũ mà người ở đây đều biết, chỉ có Lâm Thần không biết!
Mục đích làm như thế là vì hoàn toàn chọc giận Lâm Thần, chỉ cần chọc giận hắn thì khi ông ta ra tay, hẳn sẽ có sơ hởi
Sở dĩ Lý Lăng Phong xung phong nhận việc, trừ tự tin về thực lực của mình ra thì quan trọng nhất là vì cảm thấy Lâm Thần giết một mạch nhiều người như vậy, còn phá Sát Khí Trường Thương Trận nên nội lực đã không còn nhiều lắm, thậm chí không còn gì!
Cao thủ ghê gớm đến mấy, không có nội lực chống đỡ thì có khác gì con hổ giấy?
Các gia chủ chung quanh không hẹn mà cùng liếc nhau, trong mắt đều là ảo não.
Cơ hội quan trọng như vậy lại bị Lý Lăng Phong cướp đi!
Trầm Tuyết Nhi che miệng, nước mắt chảy xuống, hiển nhiên cô cũng không biết việc này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!