"Ahl Giết người!Ỏ!"
"Ông sợ cái rắm! Võ giả giết người là chuyện bình thường, đừng có gào thét nữa!"
"Thăng này là ai vậy? Dám kiêu ngạo như vậy! Lại dám chọn đến nhà họ Trần gây sự? Thật sự không biết chữ "Chết" viết như thế nào sao?
"Hắn không biết tương lai thành phố Thiên Hải là do nhà họ Trần định đoạt sao? Mặc kệ thằng nhóc này có bao nhiêu kiêu ngạo, hôm nay hẳn nhất định phải tiêu đời!"
Rất nhiều vị khách đến nhà họ Trần hôm nay đều kinh ngạc không thôi, ngoại trừ những người thuộc gia tộc võ tu, cũng như các doanh nhân giàu có, giới thượng lưu và những người nổi tiếng.
Tuy rằng trong sinh hoạt hãng ngày thỉnh thoảng bọn họ có tiếp xúc với một số võ tu, thậm chí còn bỏ ra rất nhiều tiền để thuê một số võ giả cấp thấp làm vệ sĩ, nhưng về cơ bản đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cảnh võ tu giết người!
"Thằng nhóc ngu dốt này, hôm nay là đám cưới của con trai tao mà mày lại dám giết cung phụng của nhà họ Trần, mày thật sự cho răng nhà họ Trần của tao không có người sao?!"
"Mày muốn tao quỳ gối chịu chết cũng được, nhưng trước hết mày phải có năng lực cái đã!"
Trần Độ Hải nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Thần ở cửa sơn trang mà quát.
Vốn dĩ ông ta muốn nhìn thấu thực lực của Lâm Thần, nhưng lại phát hiện mình nhìn mãi không ra.
Nói cách khác, quanh người Lâm Thần không có khí tức dao động của nội lực, trông hắn không khác gì người thường cả.
Ông thấy chuyện này chỉ có thể có hai nguyên nhân, một là người này mạnh hơn cả ông ta, hai là thực lực của người này không vượt quá Địa Cảnh.
Nhưng mà ông ta là võ tu đã tiến vào Hậu Thiên Cảnh, ở đây cũng không có mấy người có thể mạnh hơn ông ta, số lượng chắc chỉ chưa đầy một bàn tay, cho nên ông ta chắc chắn rằng trong trong số những người mạnh đó không thể nào có chàng trai trẻ đang đứng ở cửa kia được!
Mà thực lực của người cung phụng vừa chết kia chỉ ở Địa Cảnh sơ kỳ mà thôi, vì thế cuối cùng ông ta rút ra một kết luận, thực lực của Lâm Thần cùng lắm chỉ ở Địa Cảnh hậu kỳ!
Nhưng đối với giới võ tu trẻ tuổi, ở độ tuổi của hắn có thể đạt tới Địa cảnh sơ kỳ thì thiên phú của hắn nhất định cũng không tệ.
Thế nhưng thiên thú cao thì có ích gì, đã đến nhà họ Trần gây chuyện thì chỉ có đường chết!
"Anh Trần, anh cứ việc ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Nếu Lỗ Vạn Tùng tôi đã có mặt ở đây thì hôm nay Liên Minh Võ Tu của tôi sẽ giải quyết chuyện này!"
Một ông già tóc bạc trắng có khuôn mặt trẻ con bên cạnh Trần Độ Hải thản nhiên cười nói.
Điều này khiến những gia chủ của các gia tộc xung quanh có chút tức giận, vì họ nghĩ Lỗ Vạn Tùng đang cố cướp công lao và danh tiếng của họ.
Nhưng mà, nghĩ lại thì thực lực của Lỗ Vạn Tùng bày ở đây, ông ta lại là minh chủ của liên minh Võ Tu ở thành phố Thiên Hải, đặc biệt bảo vệ/ chăm sóc / trông coi bọn họ nên đành phải bỏ cuộc.
Sau đó, Lỗ Vạn Tùng nhìn vào giữa đám đông.
Bên trong đám đông có một người đàn ông vạm vỡ lập tức hiểu ý của minh chủ liên minh.
“Thăng nhãi kia!"
"Mày quá ngông cuồng rồi đó. Người lớn trong nhà của mày đâu, mau kêu bọn họ đến nhận chết đi!"
"Hoặc là, mau khai ra tên họ gia tộc mày ra, dám giết người trước mặt tổ Bảo an của chúng tao, thật sự không xem bọn tao ra gì mà."
Người đàn ông vạm vỡ từ trong đám người bước ra, ánh mắt uy nghiêm nhìn chăm chẳm vào Lâm Thần.
Đi theo bên cạnh gã ta còn có bảy người nữa, mỗi người đều là võ tu, thực lực thấp nhất cũng là Địa Cảnh sơ kỳ.
Chỉ cần là võ tu thì không có người nào là không biết về liên minh Võ Tu.
Và chỉ cần trên thiên hạ còn có võ tu, thì bọn họ vẫn còn chịu sự giám sát của liên minh Võ Tu!
Nói cách khác, liên minh Võ Tu là thiên đường của mọi môn võ đạo!
Dám thản nhiên ở trước mặt bọn họ giết cung phụng của nhà họ Trần như vậy, nhất định phải bị giết!
"Tổ trưởng tổ Bảo an số tám của Liên minh Võ Tu, Trương Thành! Cũng là nhị gia chủ của nhà họ Trương, thực lực cũng là Địa Cảnh đỉnh phong. Lần này có một màn hay để xem rồi!"
"Tổ trưởng tổ Bảo An trong Liên minh Võ Tu của thành phố Thiên Hải của chúng ta, là Địa Cảnh đỉnh phong, hai phó tổ trưởng cũng là Địa Cảnh hậu kỳ. Thăng nhóc cuồng vọng này tuyệt đối chết chắc!"
"Tên này dù có kiêu ngạo đến đâu thì khi đối mặt với tổ Bảo an của liên minh Võ Tu, thì là rồng thì cũng phải cuộn, là hổ thì cũng phải năm*!"(*khi lộ thì lộ, gọi ẩn thì ẩn. Đừng bao giờ tự mãn khoe khoang, dù lúc nào cũng phải biết ngoài núi có núi, ngoài núi có người, khi làm ăn phải bình tĩnh, không được bốc đồng, kiêu ngạo).
Các gia chủ các gia tộc võ tu hạng ba, hạng hai xung quanh đều nhao nhao bày tỏ ý kiến.
Đối với họ, liên minh Võ Tu đâu chỉ là trời, mà nói đúng hơn thì nó là thiên đường, nếu như có người nào trong gia tộc. có thể làm việc cho Liên Minh Võ Tu, thì dù cho họ có là thành viên hạng chót của tổ Bảo an thì gia tộc đó vần thấy đó là vinh dựt
"Liên minh võ tu phải không?"
"Tôi họ Lâm, tên là Lâm Thần, tôi đến từ thành phố Thiên Hải."
"Có thể là các người thấy tên tôi rất lạ, chưa từng nghe tới, để tôi cho chút gợi ý này."
"Nơi mà Vương gia chủ, Vương Trùng đang ở chính là nhà của nhà họ Lâm tôi."
"Mà lý do hôm nay người nhà họ Vương không có mặt cũng rất đơn giản, bọn họ bị tôi giết chết hết rồi."
"Vậy thì mục đích hôm nay tôi đứng ở đây, chắc trong lòng các vị cũng đã biết."
"Cho nên, quay lại chủ đề chính ở đây, giờ không có việc. gì liên quan đến liên minh Võ Tu của các người, nếu như các người cứ muốn ngăn cản tôi thì kết cục của liên minh Võ Tu và nhà họ Vương sẽ không khác gì nhau đâu."
Quả thật năm đó liên minh Võ Tu không tham gia vào chuyện đó, nhưng mà cũng chỉ là không tham gia mà thôi, dù sao thì bọn họ đã không ngăn cản những người đó sát hại nhà họ Lâm!
Ðó là lý do tại sao Lâm Thần nói ' bây giờ liên quan đến liên minh Võ Tu không liên quan đến việc tiêu diệt gia tộc họ Lâm của hẳn.
Còn nếu bọn chúng cứ tiếp tục ra tay ngăn cản thì chắc. chăn hẳn sẽ tính luôn bọn họ vào chuyện năm xưa!
Mỗi câu Lâm Thần nói ra đều làm nhịp tim của những người có mặt ở đây đập nhanh không thôi.
Đến khi hẳn nói xong lời cuối cùng, thì trái tim của mọi người đã đập mạnh như đánh trống, bụp, bụp, bụp!
"Lâm Thần?! Chính là Lâm Thần, người đã khiến cả gia tộc mình bị tiêu diệt mười năm trước, sau đó bị bẻ gấy tay chân ném xuống biển cho cá mập ăn đó sao?!
"Không phải hắn đã bị cá mập ăn rồi sao? Làm sao có thể sống được, cho dù là võ giả Huyền Cảnh bị cắt đứt gân tay và gân chân ném xuống biển thì vẫn bị cá mập ăn chứ...!"
"Tên này thật độc ác. Tôi còn hỏi sao hôm nay người nhà họ Vương không có ai đến? Thì ra đã bị hắn giết!"
"Đây chắc chản là đến báo thù, nhưng mà sao hẳn không nhìn lại một chút hôm nay là ngày nào, minh chủ liên minh Võ Tu ở chỗ này, hai phó minh chủ cũng ở đây, mà ngay cả hội trưởng, phó hội trưởng phòng thương mại của thành phố Thiên Hải cũng ở đây, không hề nghi ngờ gì nữa hôm nay Lâm Thần chắc chắn phải chết!"
Mọi người có mặt ở đó đều bị sốc. Họ không bao giờ tưởng tượng được rằng người mười năm trước lẽ ra phải trở. thành mồi cho cá mập lại có thể xuất hiện trước mặt họ một cách sống động như thế này!
Hơn nữa, tuy nhiên hẳn không nói rõ mục đích của chuyến đi này nhưng bất kỳ võ tu nào có mặt cũng biết hắn đến là để báo thù, mang theo ý định tiêu diệt nhà họ Trần!
Nhưng mà có khả năng sao?
Cho dù mạnh đến mấy, tuổi còn trẻ như vậy cùng lắm cũng chỉ là võ tu Thiên Cảnh, tối đa cũng là Hậu Thiên Cảnh, thậm chí còn không phải Tiên Thiên, đã vậy thì không phải kết quả của hắn đã được định sẵn là chết thảm rồi sao?
Ngay cả ông lão ngồi ở ghế chủ tọa cũng mở mắt ra, cẩn thận nhìn Lâm Thần.
Tuy nhiên, sau khi liếc nhìn vài cái thì ông ta đã nhắm mắt lại.
Ông ta quá lười biếng để ra tay tiêu diệt một con kiến hôi.
Ánh mắt Lâm Thần quét qua mọi người, quan sát biểu cảm trên mặt bọn họ, cuối cùng dừng lại trên người Thẩm Tuyết Nhi.
Vẫn đẹp như xưa, thậm chí còn đẹp hơn xưa!
Cũng may hôm qua hẳn xuống núi, nếu không hôm nay hẳn đã bỏ lỡ cơ hội này rồi!
Nghĩ đến lời thề khi còn trẻ, quá khứ vẫn còn sống động trong tâm trí.
Nếu như hôm nay đã tới, Lâm Thần cũng không muốn bỏ. lỡ, một khi đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ cả đời!
"Còn nữa, Thẩm Tuyết Nhi là người phụ nữ của tôi, kiếp này cô ấy chỉ có thể gả cho Lâm Thần tôi."
"Trần Long, mày nghĩ mày là ai?"
Ánh mắt của Lâm Thần ôn nhu nhìn về phía Thẩm Tuyết Nhị, lạnh lùng nói với Trần Long.
Trong mắt hắn, quả thật Trần Long chẳng là gì cả.
Nếu phải miêu tả cụ thể thì cũng chỉ là kiến trong đàn kiến mà thôi!
Nước mắt Thẩm Tuyết Nhi rưng rưng, cô muốn gọi tên Lâm Thần, muốn nói cho Lâm Thần và mọi người biết rắng cô rất sẵn lòng!
Trên thế giới này chỉ có một người có thể khiến cô đồng ý, đó chính là Lâm Thần!
Nhưng cô không dám.
Mười năm kể từ khi Lâm Thần mất tích, cô biết được gia tộc nhà họ Trần cường đại cỡ nào, hiện tại cô chỉ hy vọng
Lâm Thần có thể bình an rời khỏi nơi này, đi càng xa càng tốt!
Cô không muốn nhìn thấy người mình thương bị nhà họ Trần làm bị thương, thậm chí bị giết!
Thẩm Trọng và Trần Niệm Hoa nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương tràn ngập sự kinh ngạc.
Hai người không bao giờ dám nghĩ Lâm Thần chưa chết, còn trực tiếp tiêu diệt nhà họ Vương
Thậm chí còn trực tiếp tuyên bố con gái của họ kiếp này chỉ có thể cưới hắn!
Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ, nội tâm đồng thời rơi xuống đáy vực.
Bởi vì tiếp theo Lâm Thần nhất định sẽ xảy ra chuyện may!
Nói không chừng ngay cả nhà họ Thẩm cũng sẽ được đưa vào!
"Kiêu ngạo!" "Kiêu ngạo đến cực điểm!"
"Lâm Thần! Năm đó nhà họ Lâm mày bị xóa sổ, đúng là đáng đời mài"
"Mày không chết. Đó là vì mày phúc lớn mạng lớn. Nếu đổi thành người khác, họ đã tìm một nơi nào đó chốn đi rồi."
"Bây giờ mày dám xuất hiện phá rối đám cưới của tao. 'Tao sẽ khiến cho mày chết không có chỗ chôn thây!"
Sắc mặt Trần Long trên sân khấu đám cưới sớm đã trắng bệch. Sau khi nghe những lời kia của Lâm Thần thì trực tiếp nội khí công tâm, nảy ra ý muốn xé xác Lâm Thần!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!