Ngày thứ hai.
Bên trong Đế Hoàng sơn trang không khí vô cùng náo nhiệt.
Ở bãi đậu xe ở lối vào sơn trang có hàng trăm chiếc ô tô hạng sang, giá của mỗi chiếc ô tô hạng sang không dưới hai trăm vạn!
Những người tham dự đám cưới của nhà họ Trần đều là doanh nhân giàu có, có địa vị xã hội, thậm chí là người nổi tiếng, hoặc là thành viên cốt lõi của gia tộc võ tu ở thành phố Thiên Hải.
"Trương gia chủ Trương Bá Thiên, tặng một vòng tay Kim Cương Bồ Đề làm quà chúc mừng!"
"Lý gia chủ, Lý Lăng Phong tặng một chuỗi tràng hạt Kim Cương Bồ Đề!"
"Hồ gia chủ, Hồ Đương Lập, tặng quà chúc mừng là một bình hoa mận tráng men thời nhà Minh - Chính Đức* hoạ tiết nhiều màu sắc!" (Chính Đức: niên hiệu Minh Võ Tông, năm 1506 - 1521, Trung Quốc)
Giọng nói the thé của người quản gia ở trước cửa chịu trách nhiệm nhận và sắp xếp quà truyền đến tai của mọi vị khách.
Trong đó không ít người có am hiểu về vật quý hiếm, nghe đến tên những món quà này không khỏi há hốc mồm.
"Nhà họ Trần thật là có mặt mũi. Mỗi món quà của các. gia chủ đều có giá khởi điểm từ bốn đến năm trăm vạn!"
"Đó là điều đương nhiên, bọn họ đều là gia tộc võ tu, tặng nhau những món lễ vật đắt tiền chẳng là gì cả."
"Các người biết cái gì, các người thực sự nghĩ những món lễ vật này là dành cho nhà họ Trần sao?”
"Ồ? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn giấu cái gì nữa sao? Người anh em này, nói cho chúng tôi biết với."
"Suyt! Đừng nói nhảm, mặc dù mấy người kinh doanh như chúng ta đều có thiệp mời, nhưng trong trong mắt những người võ tu này chúng ta không khác gì con kiến, nếu như nói sai gì đó, đêm về ngủ bị mất đầu khi nào cũng không biết đâu!"
Vốn dĩ bọn hẳn cũng có chút tò mò, nhưng sau khi nghe những lời này, tất cả đều im miệng không nói nữa, im lặng ghen tị lắng nghe người quản gia ở trước cửa công bố danh sách quà chúc mừng.
Chỉ cần là quà chúc mừng của gia tộc võ tu, mỗi món đều có giá hơn bốn đến năm trăm vạn, hơn nữa còn có một số người trực tiếp tặng tiền!
Tuy trực tiếp đưa tiền thì hơi thô lỗ, nhưng khi nghe đó là một ngàn vạn thì ai ai cũng phải choáng váng!
"Chúc mừng, chúc mừng anh Trần hôm nay kết thông gia với nhà họ Thẩm!"
"Đúng vậy, chúc mừng anh Trần!"
Lúc này, xung quanh Trần gia chủ - Trần Độ Hải không phải các gia chủ gia tộc võ tu thì cũng là các nhân vật quyền cao chức trọng, dù trong đó có một số người còn mạnh hơn ông ta rất nhiều, nhưng bọn họ vẫn mỉm cười cung kính!
"Các vị có thể giành thời gian tới chúc mừng, thật sự vinh hạnh của nhà họ Trần tôi!"
"Các vi, sau này vẫn mong được các vị đây quan tâm nhiều hơi
Trần Độ Hải vui vẻ ra mặt, rất hưởng thụ cảnh tượng này, ông ta liếc nhìn chung quanh, khi không thấy Vương gia chủ - Vương Trùng thì ông ta có chút không vui.
Dù sao đi nữa thì sau ngày hôm nay, ông ta sẽ một bước bay lên trời, trở thành người cầm lái giới võ tu ở thành phố Thiên Hải!
Ngay cả Lỗ Vạn Tùng, minh chủ của Liên minh võ tu thành phố Thiên Hải, cũng phải khách khí với ông ta!
Mặc dù ông ta biết rõ nguyên nhân của tất cả những chuyện này không phải vì cuộc hôn nhân của con trai ông là Trần Long và Thẩm Tuyết Nhi mà là vì một lão già đang ngồi ở ghế chủ tọa kia.
Ông lão tuy ngồi ở ghế chủ tọa nhưng vẫn nhắm mắt ngủ thiếp đi, không để ý đến ai xung quanh.
Quanh người ông ta tỏa ra một cổ uy thế, cổ uy thế này khiến tất cả mọi người đều phải im như hến.
Ngay cả Bao Cảnh Sơn, hội trường phòng Thương mại Thành phố Thiên Hải, người có trình độ võ tu cao nhất trong số những người có mặt ở đây, hay Lỗ Vạn Tùng, minh chủ của Liên minh Võ Tu Thành phố Thiên Hải, cũng cung kính và không dám kiêu ngạo chút nào.
Thái độ không đếm xỉa của ông lão và cảm giác khẩn trương của Bao Cảnh Sơn, khiến khuôn mặt của những gia chủ gia tộc võ tu ở thành phố Thiên Hải bình thường vô cùng kiêu ngạo không những không tức giận mà ngược lại còn thêm cung kính hơn.
Gia chủ của nhà họ Thẩm, Thẩm Trọng ngồi trong góc với vẻ mặt phức tạp, mặc dù ông ta là cha của Thẩm Tuyết Nhi, trên danh nghĩa là thông gia của nhà họ Trần, nhưng thực ra ông ta thậm chí còn không băng gia chủ của một gia tộc võ tu nhỏ ngoài kia.
Hôm nay bất kể là ai đến nhà họ Trần, ánh mắt đều tập trung vào người Trần Long hay ông lão kia, không có người nào tới chào hỏi ông ta khiến lòng của Thẩm Trọng cảm thấy rất khó chịu.
"Lão Thẩm, ông hãy vui vẻ lên đi. Hôm nay là ngày vui của con gái mình, sao sắc mặt lại cứ ủ rũ như vậy?"
Trần Niệm Hoa, mẹ của Thẩm Tuyết Nhi tuy răng nhìn cũng có chút buồn bã, nhưng rất nhanh chỉnh đốn lại tâm trạng, nói.
"Niệm Hoa, tôi đã làm gì sai sao?"
"Tôi không nên ép con gái lấy chồng đúng không?”
"Nhưng nếu tôi không ép con gái lấy chồng, nhà họ Thẩm của chúng ta cũng sẽ phải nối gót theo nhà họ Lâm!"
"Tôi không phải làm vì mạng sống của chúng ta, mà tôi làm là vì nhà họ Thẩm chúng ta! Vì anh chị em của Tuyết Nhi!"
Thẩm Trọng càng nói càng kích động, nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ.
Ông ta không dám lớn tiếng hét lên, nhà họ Thẩm chỉ là một gia tộc bình thường, không phải gia tộc võ tu, một khi chọc giận ai đó nhất định ngày mai sẽ không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa!
Trần Niệm Hoa không nói gì, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe.
"Giờ lành đã đến! Mời cô dâu chú rể bước vào!"
Lúc này, người chủ trì cầm micro hô lớn.
Sau đó, một cặp đôi bước ra từ hai bên của sân khấu đám cưới.
Chú rể Trần Long trông vô cùng điển trai trong bộ vest. Cô dâu Thẩm Tuyết Nhi mặc một bộ váy cưới màu trắng tinh khiết, khuôn mặt xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, nhưng sâu trong ánh mắt lại hiện lên một tia buồn bã.
Cô đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng hôm nay, nhưng hoàng tử quyến rũ trong lòng cô chính là Lâm Thần.
Nhưng mà, Lâm Thần đã chết được mười năm, tất cả những tưởng tượng của cô đều tan thành mây khói.
"Cô dâu chú rể mời mặt đối mặt."
"Chú rể, dù cô dâu giàu hay nghèo, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh có bằng lòng cưới cô ấy không?"
"Tôi đồng ý!"
Giọng nói của Trần Long cực kỳ kiên định!
Dù anh ta biết tối nay cô dâu trên giường sẽ không phải là Thẩm Tuyết Nhi!
"Cô dâu, cô có bằng lòng kết hôn với chú rể, trước mặt mọi người thề nguyện sẽ trung thủy với anh ấy, trung thuỷ với gia đình anh ấy không?"
Chủ hôn dựa theo lễ cũ mà hỏi cô dâu Thẩm Tuyết Nhi.
Thẩm Tuyết Nhi cầm lấy micro, đưa lên miệng chậm rãi nói.
"Tôi không đồng ý!"
Cô chưa kịp lên tiếng, từ cửa Đế Hoàng sơn trang truyền đến một thanh âm cực lớn, đủ để tất cả mọi người trong Đế Hoàng sơn trang có thể nghe thấy!
Người chủ hôn sửng sốt, không ngờ hôm nay sẽ có chuyện xảy ra, trong lúc nhất thời có chút ngây người.
Sắc mặt Trần Long đột nhiên tối sầm lại, anh ta nhìn chăm chằm vào thanh niên ở cửa sơn trang.
'Thân thể Thẩm Tuyết Nhi run lên khi nhìn thấy thiếu niên ở trước cửa, trong lòng hiện lên một suy nghĩ khiến cô không thể tin được!
"Lâm Thần còn sống!"
Thẩm Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt Lâm Thần so với mười năm trước không có bao nhiêu thay đổi, cả người cô đã hoàn toàn đờ đẫn.
Bất ngờ, không tin, mong đợi, bối rối và những cảm xúc. khác tụ tập trong lòng cô, khiến toàn thân cô phấn khích.
Ông lão ngồi ở ghế chủ tọa mở mắt ra, nhìn chăm chăm vào bóng người ở trước cửa sơn trang với đôi mắt rực lửa, rồi lại nhằm mắt lại không để ý đến.
"Thằng nhóc dũng cảm thật, mày dám đến nhà họ Trần †ao gây phiền phức, mày không biết chữ “chết” viết như thế nào sao?!"
"Vì hôm nay là ngày trọng đại của thiếu gia nhà họ Trần †ao, tao sẽ tha cho cái mạng chó mày!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!