"Móa nó! Người đàn ông này là ai mà dám nói chuyện ngông cuồng như vậy, hắn không biết tam thiếu gia nhà họ Đường, Đường Lỗi trâu bò cỡ nào sao?"
"Cậu mù à? Vừa nhìn đã biết hắn nhất định là võ tu rồi, nếu không thì cậu thử nghĩ vì sao hắn lại có thể dễ dàng kéo cái động cơ đó ra như vậy?"
"Võ tu à, chẳng trách hắn lại dám làm như vậy, nhưng mà Đường Lỗi cũng là võ tu mà, hơn nữa sản nghiệp của nhà họ Đường cũng rất lớn, hơn nữa dưới trướng cũng có rất nhiều võ tu, chỉ sợ là thanh niên này sắp gặp phải xui xẻo rồi!"
Lâm Thần vừa nói ra những lời kia, những người đứng xem tại hiện trường cũng thấp giọng thảo luận.
Đường Lỗi nổi danh ở thành phố Thiên Hải này thế nào, tám phần mười người ở đây đều biết đến.
Hai phần còn lại hoặc là đã từng bị Đường Lỗi chỉnh rồi, hoặc là mới đến nên chưa nghe qua danh Đường Lỗi.
"Chị, hắn là ai vậy?"
"Tại sao mấy người kia lại nói hắn là võ tu? Chuyện đó có liên quan đến việc hắn kéo cái động cơ kia ra đúng không?”
"Còn nữa chị à, tại sao hắn lại nói chuyện ngông cuồng như vậy?"
Thẩm Vũ nhìn Lâm Thần đang chặn trước mặt hai chị em, trong mắt cô ấy lấp lánh những ngôi sao nhỏ, nhịn không được thì thầm với Thẩm Tuyết Nhi.
"Tiểu Vũ, em nói gì đó!"
"Hắn là anh rể của em, Lâm Thần!"
"Là anh rể tương lai!"
Thẩm Tuyết Nhi dở khóc dở cười vỗ nhẹ lên vai Thẩm Vũ, giả vờ trách cứ.
Về chuyện cô đính hôn rồi kết hôn với Trần Long thì Thẩm Lãng và Thẩm Vũ không biết.
Thật sự là làm vậy không phải vì cô coi họ như người ngoài, mà cô làm như vậy cũng là một loại bảo vệ đối với bọn họ.
Nếu không, với tính cách của Thẩm Vũ và Thẩm Lãng thì hôm nay bọn họ nhất định sẽ lớn tiếng nói ra anh rể mình là Trần Long.
"Lâm Thần?"
"Hình như em có chút ấn tượng thì phải?"
Thẩm Lãng cau mày nói.
"Đúng vậy, hắn chính là người mà lúc nhỏ hai đứa cứ suốt ngày đeo theo như vịt con theo mẹ đó."
Thẩm Tuyết Nhi khẽ cười nói.
"Hả?!"
"Chị! Không lẽ hắn...."
Thẩm Lãng sửng sốt, vừa nói đến đó thì cậu dừng lại, không nói nữa mà nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Thần với vẻ mặt hưng phấn.
Vì lúc nhỏ cậu ấy vẫn luôn đeo theo sau lưng Lâm Thần cho nên có một chuyện cậu vẫn còn nhớ mãi đến giờ.
Cậu ấy nhớ, đột nhiên có một ngày cả nhà họ Lâm hoàn toàn biến mất không còn một ai, Lâm Thần vốn luôn chơi đùa với cậu cũng biến mất không dấu vết!
Mà từ khi hắn biến mất tới giờ cũng đã mười năm.
Nào ngờ, hôm nay hắn đã trở lại!
Thẩm Vũ có chút bối rối, lúc đó trí nhớ của cô ấy vẫn chưa rõ ràng lắm, cho nên nhất thời không biết Lâm Thần là ai, chỉ cảm thấy hắn rất quen thuộc.
"Ai ui ai ui, mày làm tao sợ quá à!"
Lúc đầu Đường Lỗi có chút sửng sốt nhưng nghĩ lại thì trước giờ anh ta chưa từng nhìn thấy tên này, chắc chắn hắn không phải là võ tu của thành phố Thiên Hải.
Nếu như không phải là võ tu của thành phố Thiên Hải thì anh ta sợ cái rắm!
Giờ chỉ cần giết hắn nữa là xong chuyện đấy mà!
"Nhãi con, mày đã sống trên thành phố Thiên Hải này rồi mà mày vẫn không biết ông mày là ai à!"
"Cả gan muốn lấy mạng của ông sao? Giờ ông đây sẽ vặn gãy cổ mày!"
Đường Lỗi cười xấu xa, bước tới phía trước hòng túm lấy cổ Lâm Thần!
Với thực lực Huyền Cảnh đỉnh phong của anh ta, muốn vặn cổ Lâm Thần chắc chắn là chuyện hết sức đơn giản!
Bộp!
Có điều, ngay khi bàn tay anh ta kịp chạm đến cổ của Lâm Thần đã bị tát văng ra, chỉ một tát này đã đánh cánh tay Đường Lỗi nát đến mức máu thịt lẫn lộn!
"Hít!! Thật là tàn nhẫn! Chỉ một tát đã đập nát cánh tay của Đường Lỗi!"
"Trâu bò nha! Trước giờ ai ai cũng nói Đường Lỗi trâu bò, giờ hắn ta gặp đối thủ rồi này!"
"Tránh ra, tránh ra, coi chừng máu bắn hết lên người bây giờ!"
Mấy người đứng xem vừa nhìn thấy cánh tay của Đường Lỗi bị đập nát thì tất cả đều đồng loạt chuyển động, nhanh chóng lui về phía sau vài bước.
"Móa! Anh Thần thật tàn nhẫn!"
"Cái tên Đường Lỗi này chỉ mới tát mình hai cái thôi, chị, không cần phải làm đến mức này đâu đúng không?"
"Anh ấy không biết lai lịch của Đường Lỗi sao… trước giờ anh ta vẫn luôn một tay che trời ở thành phố Thiên Hải này đấy!"
"Mặc dù nhìn anh Thần có vẻ rất trâu bò nhưng mình vẫn phải nhắc nhở hắn tranh thủ thời gian trốn đi thì hơn!"
Thẩm Lãng vừa nhìn thấy cảnh này thì đột nhiên sững sờ, thân thể run lên nói với Thẩm Tuyết Nhi.
Trông thấy thực lực mạnh mẽ của Lâm Thần làm cậu ấy vô cùng hưng phấn, hơn nữa hắn làm vậy cũng là vì ra mặt cho cậu.
Sau này nếu cậu được tiếp tục đi theo anh ấy thì cũng rất có mặt mũi đó!
"Đúng vậy đó chị!"
"Anh rể ra tay tàn nhẫn quá, chị mau khuyên anh ấy đi trốn đi!"
Thẩm Vũ cũng vừa hưng phấn vừa khẩn trường không kém gì Thẩm Lãng, cô ấy cũng rất lo lắng cho Lâm Thần.
"Hai người đừng lo lắng."
"Anh rể của hai đứa mạnh hơn hai đứa nghĩ nhiều đấy."
"Chỉ là một nhà họ Đường nho nhỏ thì tính là gì chứ?"
Thẩm Tuyết Nhi lắc đầu, bảo hai người bọn họ đừng lo lắng nữa.
Có lẽ cô không phát hiện suy nghĩ của mình đã bị Lâm Thần ảnh hưởng.
Thực ra từ đêm qua cô đã bị lời nói của Lâm Thần đưa vào một thế giới hoàn toàn mới.
Mặc dù chính cô vẫn chưa tiến vào thế giới mới đó nhưng Lâm Thần đã dẫn cô tới cổng, đến lúc đó cô chỉ cần bước qua ngưỡng cửa đó cô sẽ trở thành người của thế giới khác.
Lúc đó, nếu phải gặp lại tình huống như vậy nữa, chính cô sẽ là người tự mình giải quyết vấn đề!
"Mày dám đánh gãy cánh tay của ông!!"
"Khốn kiếp, chờ đó cho ông, giờ ông đây sẽ gọi người tới giết chết mày!"
Mặc dù cánh tay của Đường Lỗi đã bị phế đi nhưng chuyện đó vẫn không thể nào ngăn cản anh ta gọi điện thoại đi, sau khi lấy điện thoại ra khỏi túi thì anh ta nhanh chóng bấm số gọi.
"Rồi rồi, Đường Lỗi bắt đầu gọi người tới rồi, chỉ cần người của nhà họ Đường đến, cho dù là ai đi nữa cũng phải nằm lại tại đây, đều phải ở lại đây, hôm nay sắp có trò hay để xem rồi!"
"Người này hoặc là có gia thế mạnh hơn nhà họ Đường, hoặc là người của tỉnh khác mới đến, không biết mỹ danh của Đường Lỗi, tam thiếu gia nhà họ Đường!"
"Hả? Ngoài danh Tam thiếu gia nhà họ Đường, Đường Lỗi vẫn còn cái mỹ danh nào khác hả?"
"Cái này là do kiến thức của anh nông cạn quá rồi, mỹ danh của tam thiếu gia Đường Lỗi là Thám hoa lang* của thành phố Thanh Hải, chỉ cần cô gái xinh đẹp hoặc có khi là cả các thiếu phụ miễn là có nhan sắc trong vòng thành phố Thiên Hải đều không thể nào thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn* của anh ta, lần này Đường Hoa Lang bị mất một cánh tay, sau này muốn đi “thám hoa” nữa cũng không dễ dàng." (Trong “Thám hoa yến”, bữa tiệc tổ chức sau thi đỗ danh hiệu Thám Hoa, người sở hữu vẻ bề ngoài anh tuấn nhất sẽ được chọn làm "Thám hoa lang” này. Công việc của họ cũng rất đơn giản, đó là phụ trách hái các loại hoa đẹp trong vườn, sau đó viết một bài thơ với ngụ ý chúc phúc hoặc biểu đạt tâm tình./ mà trong trường hợp này mấy người đó nói Đường Lỗi sát gái, chuyên đi hái người đẹp)
Những người đứng xem vốn rất ghen tị với Đường Lỗi cũng lần lượt thở dài.
Cái bàn tay vàng ngọc của Đường Lỗi đã phế rối, cho dù sau này anh ta có tiếp tục sự nghiệp “thám hoa” cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều.
Dù sao anh ta có thể lấy được mỹ danh Thám Hoa Lang của thành phố Thiên Hải đều là nhờ cái lực ngón tay mạnh mẽ đó đó!
"Mày chờ đó."
"Lát nữa, người nhà họ Đường của tao đến, tao sẽ cho mày đẹp mặt."
"Tao không chỉ muốn giết mày, mà còn muốn mấy chị em này cảm nhận được sợ hãi khi bị Đường Lỗi tao nắm trong lòng bàn tay!"
Vẻ mặt của Đường Lỗi hết sức dữ tợn, anh ta gắt gao nhịn xuống cơn đau đớn trên cánh tay phải, chỉ cần người của nhà họ Đường đến, anh ta sẽ có thể hoàn toàn trả thù bọn này!
"Về phần mày, nhãi con, tao sẽ chặt đứt hai tay hai chân của mày."
"Cho mày tận mắt chứng kiến kết cục của hai chị gái mày!"
Đường Lỗi nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt ghê tởm của anh ta khiến Thẩm Lãng sợ hãi lùi lại hai bước.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!