Phụt phụt!
Bao gồm cả Trương Mãnh, toàn bộ mười mấy người ở đây đều không kịp phản ứng, trực tiếp bị bàn tay linh khí kia đè thành một bãi thịt vụn!
Sau đó Lâm Thần chỉ búng tay một cái, lập tức có một trận gió mát thổi qua, máu thịt vỡ vụn trên mặt đất hay kể cả những thi thể trong phòng đều bị cơn gió đó làm tan biến.
Trong số những người vừa rồi hẳn tiêu diệt, có những tên khi đó đã giết người nhà họ Lâm, có thành viên của những gia tộc trực tiếp tham gia ngày đó cho nên Lâm Thần mới không hề đản đo gì khi giết bọn họ như vậy.
Bất kể là từ thái độ của những người này, hay là từ thông tin hẳn thu được từ ký ức của Vương Thuật thông qua bí thuật sưu hồn, hắn có thể nhận ra rõ ràng chỉ cần là võ tu thành phố Thiên Hải thì ai ai cũng đã nhận được ân huệ từ kẻ thù không đội trời chung với hắn!
Hoặc là nói, chính là bởi vì kẻ đó xuất hiện mới làm cho. tất cả võ tu thành phố Thiên Hải rục rịch, cam nguyện làm kẻ phục tùng.
Thậm chí cho bọn họ quỳ xuống nghênh đón, làm nô bộc cả đời cho người nọ, thì bọn họ cũng cam tâm tình nguyện!
Lâm Thần thanh tẩy nơi này xong cũng không nán lại lâu mà đi thẳng tới một lăng mộ ở gần đó
Căn cứ vào trí nhớ trong đầu Vương Thuật, hẳn biết được ông bà nội, cha mẹ và mọi người đều chôn cất ở nơi này, mà chuyện này là nhờ có nhà họ Thẩm giúp đỡ.
Có thể là bởi vì kẻ kia đã chiếm được thứ hẳn ta muốn cho nên hắn ta không quan tâm đến chuyện gì khác nữa, cũng nhờ thế mà nhà họ Thẩm mới không gặp nạn.
Lăng mộ không lớn, rất nhanh Lâm Thần đã tìm được nơi bia mộ của người thân.
Lấy ra mấy bình rượu, mấy bó hoa, cùng với một ít thức. ăn, Lâm Thần thắp một năm hương cảm trước bia mộ người thân.
Không khóc, cũng không nói lời tình cảm, Lâm Thần chỉ yên lặng rơi vào hồi ức.
Nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ khi có cha mẹ và gia đình.
“Ra đây!" Bỗng dưng, tay phải Lâm Thần giơ ra giữ không trung, sau đó cách đó khoảng hai trăm mét có một bóng người bị Lâm
Thần cách không kéo tới!
Cổ của người đó đã bị Lâm Thần hung hăng bóp chặt!
Trong hai mắt A Chân tràn ngập vẻ khó hiểu, mà nội tâm của anh ta cũng đang bị nỗi sợ hãi cực độ chỉ phối!
Anh ta là võ tu, hơn nữa còn có cảnh giới không thấp.
Cái khác không nói, không chỉ riêng thành phố Thiên Hải, mà tính trên toàn bộ Giang Nam này, người có thể làm đối thủ của anh ta chưa đầy một bàn tay!
Mà cái anh ta giỏi nhất chính là công phu ẩn thân, nếu anh ta không muốn bị người khác nhìn thấy, thì toàn bộ bờ Giang Nam sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể tìm được anh!
Nhưng giờ đây, khi anh ta đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Lâm Thần, anh ta đột nhiên cảm thấy mình đã bị đối phương nhìn thấu tất cả!
Anh ta chỉ mới tìm được nơi này, vừa che dấu không quá mười giây đã bị Lâm Thần bắt ra!
Sư đệ của tiểu thư, quả nhiên cũng mạnh mẽ như cô ấy vậy!
"Khụ khụ.... Lâm thiếu gia.... Tôi là người nhài”
A Chân dùng sức hít thở thật mạnh để thu thêm không khí vào phổi, gian nan mở miệng nói.
"Người nhà?" "Ai là người của anh?"
"Nói đi, vì sao anh lại âm thầm theo dõi tôi, anh có quan hệ gì với người năm đó tiêu diệt nhà họ Lâm?”
“Anh chỉ có một cơ hội để trả lời thôi, nếu câu trả lời của. anh không làm tôi hài lòng thì tôi sẽ giết anh ngay tại đây!”
Tay Lâm Thần thoáng buông lỏng một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chăm người trước mắt.
Người này âm thầm quan sát hắn, nội lực trên người cũng dao động cực kỳ mãnh liệt, mạnh hơn rất nhiều so với Vương Thuật và đám người đội Bảo vệ của liên minh Võ Tu lúc nấy hẳn vừa giết!
Thậm chí đã đạt tới trình độ nội lực hóa lỏng. (* là dùng nội lực để làm kiếm làm vũ khí cứng á, hoá lỏng chắc là thua hoá thực chất 1 cấp)
Nhưng mà dù là trình độ này thì ở mặt hẳn vẫn chỉ là một con kiến hôi. Hắn là tu sĩ, là người tu tiên, người tu tiên truy tìm con
đường trường sinh, nghịch thiên mà đi.
Mà mặc kệ là người trước mắt, hay là người hắn đã giết, tất cả đều chỉ là võ tu mà thôi.
Tuy rằng võ tu cũng có đan điền khí hải, thế nhưng trong đó chỉ cất giữ nội lực, không phải linh khí.
Nội lực so với linh khí, giống như bùn trên mặt đất so với mây trên trời, nó năm ở một độ cao bùn đất vĩnh viễn cũng
không thể nào đạt được!
Cho dù là bùn đất được làm thành bê tông, thì chẳng qua cũng chỉ là được tăng thêm một ít giá trị mà thôi!
"Lâm thiếu gia, chúng ta thật sự là người một nhài"
"Là tiểu thư yêu cầu tôi đến âm thầm quan sát ngài, mục. đích là bảo vệ ngài thôi!"
"Sau khi tiểu thư biết được chuyện đầu tiên ngài làm sau khi xuống núi chính báo thù, mà các thế lực võ tu ở thành phố Thiên Hải tương đối phức tạp, sợ ngài bị một vài thế lực lớn mạnh theo dõi."
"Tiểu thư nói, một khi ngài bị những thế lực siêu cấp. nhắm đến, thì tôi phải ra mặt bảo vệ ngài!"
"Bởi vì ngài là sư đệ của tiểu thư!"
A Chân không dám giấu diếm, nhanh chóng kể lại toàn bộ nhiệm vụ được giao cho hắn biết.
Anh ta biết rõ, trước mặt Lâm Thần, thực lực của mình không khác gì thổ kê ngõa cẩu*!(*gà làm bằng đất, chó làm bằng gạch rất dễ bị hư hỏng, ý là thực lực yếu ớt không đáng nhắc tới.')
Một khi bản thân có chút tâm tư giấu diếm, tuyệt đối sẽ bị Lâm Thần nhìn thấu!
Trước giờ anh ta chỉ gặp phải cảm giác này trên người chủ nhân mình!
Ngay cả tiểu thư cũng chưa đạt đến độ cao như vậy! "Tôi là sư đệ của tiểu thư nhà anh sao?”
"Tôi Lâm Thần không có sư huynh đệ, càng huống chỉ là sư tỷ!"
"Tiểu thư nhà anh tên là gì? Làm sao anh biết tôi sẽ báo thù? Xin anh hãy nói rõ chút!"
Tuy rằng thần sắc Lâm Thần có chút hòa hoãn lại, nhưng đối với vị sư tỷ không không biết từ đâu mà ra này, hẳn vẫn duy trì thái độ hoài nghỉ.
Hắn ở trên núi tu tiên mười năm, trong mười năm này, hẳn là người duy nhất ở đó, không có người ngoài.
Không có cái gọi là sư tỷ, sư huynh gì xuất hiện. Hơn nữa, hắn vừa xuống núi thì người gọi là sư tỷ này đã biết, nhanh chóng phái người bí mật theo dõi hắn, nói như vậy là vì sự an toàn của hẳn.
Điều quan trọng nhất là người đó biết việc đầu tiên hẳn muốn làm chính là báo thù.
Điều đó có nghĩa là, vị sư tỷ này biết ai đã sát hại cha mẹ và người thân của mình sao?
"Tiểu thư của tôi họ Đoàn, tên là Đoàn Nhã Khanh."
"Năm đó, tiểu thư của tôi đã tu luyện ở núi Cửu Tiên ba mươi năm mới xuống. Tiểu thư có nghe nói qua việc gia tộc Lâm thiếu gia bị diệt vong, cho nên đã bí mật điều tra."
"Nhưng dù cô ấy có điều tra như thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng cũng không thể tìm ra kẻ chủ mưu đẳng sau chuyện này."
"Đây là danh sách những người đã sát hại gia tộc ngài ở thành phố Thiên Hải do cô ấy điều tra ra. Có thể nó không đầy đủ, nhưng tất cả những người này đều trực tiếp hoặc gián tiếp tham dự vào việc đó."
A Chân từ trong ngực lấy ra một cuốn sách nhỏ từ, cung kính nó tới trước mặt Lâm Thần.
Cái này là quyển vở nhỏ năm đó tiểu thư đã điều tra và ghi chép lại về sau giao cho anh ta bảo quản.
Thật ra năm đó anh ta cũng cảm thấy có chút khó hiểu, theo anh ta thấy, cái danh sách này phần lớn chỉ là châu chấu mà thôi, nói bóp chết thì bóp chết thôi!
Nhưng tiểu thư lại nói với anh ta rằng, thù của sư đệ hãy. để sư đệ tự mình báo, nếu như cô để anh ta ra tay, đến lúc biết được sư đệ nhất định sẽ tức giận.
Lâm Thần đặt A Chân xuống, cầm lấy danh sách lên xem.
Trong danh sách là rất nhiều gia tộc và cả một số băng đảng, trong đó có nhà họ Vương và nhà họ Trần.
Trừ cái đó ra, những cái khác trong danh sách về cơ bản đều đúng, mặc dù còn có thêm mấy gia tộc nữa, nhưng hẳn cảm thấy không có gì sai lệch lắm, so với phỏng đoán của hắn cũng không có khác biệt là mấy.
"Anh đi đi, nói với tiểu thư của anh, chờ tôi làm xong chuyện này, tôi sẽ đi gặp cô ấy hỏi rõ ràng."
Lâm Thần nhàn nhạt xua tay nói. Hắn cơ bản đã xác định mình thật sự có sư tỷ.
Nếu không, người trước mặt sẽ không thể nào biết được tên của núi Cửu Tiên.
Bởi vì núi Cửu Tiên cách thành phố Thiên Hải khá xa, xung quanh núi hoang sơ väng vẻ không có người ở. Cho nên người biết được núi Cửu Tiên chỉ có thể là người có liên quan với núi Cửu Tiên, hay nói cách khác chính là người của Cửu Tiên Tông!
Nhưng đến cùng có phải là sư huynh hay sư tỷ của hắn hay không, chỉ có thể gặp nhau mới có thể xác nhận được.
"Lâm thiếu gia, tiểu thư bảo tôi bảo vệ ngài..."
A Chân tranh thủ thời gian nói, nhưng những lời còn lại chưa kịp mở miệng đã bị ánh mät của Lâm Thần chặn lại.