"Lão Nhị, con mau về nhà mang ba nghìn viên đá chân khí đến đây!" Tiết Nam Uyên không chút do dự ra lệnh cho Tiết Tương Ngôn.
Tiết Tương Ngôn gật gật đầu, rất nhanh đã chạy đến xe việt dã, kế tiếp liên lao đến sân bay trực thăng.
Nửa giờ trôi qua, Tiết Tương Ngôn mang theo ba nghìn viên đá chân khí rồi giao hết cho Lâm Thần.
Lâm Thần trực tiếp truyền phương thức sử dụng kiếm pháp đã cải tiến cho người nhà họ Tiết. Sau đó nhà họ Tiết vui vẻ rời đi.
Trước khi đi, Tiết Nam Uyên tỏ ý sẽ giữ kín như bưng mọi chuyện xảy ra hôm nay, kể cả việc Lâm Thần có được hôn thư.
Mà Lâm Thần lại lắc lắc đầu, nói với họ qua một thời gian nữa có thể truyền tin này ra ngoài, để các võ tu mấy địa vực khác tìm tới cửa.
Hơn nữa dù là ai, chỉ cần nhằm vào một mình Lâm Thần là được, nếu dám ra tay với Thẩm Tuyết Nhi thì bọn họ không gánh nổi hậu quả đâu!
Tuy Tiết Nam Uyên không biết ý đồ thật sự của Lâm Thần là gì, nhưng ông ta lại gật đầu đồng ý.
Chỉ cần nhà họ Tiết bọn họ không bị cuốn vào chuyện này thì cái gì cũng dễ bàn.
Chờ sau khi họ rời khỏi, đám người Chu Bổn Thanh khoan thai đến muộn.
"Lâm thiếu, tất cả dư nghiệt của Hạt Tử Đường đã bị chém giết. Hơn nữa tất cả tài sản đều chuyển tới danh nghĩa của ngài!" Chu Bổn Thanh báo lại những chuyện đã làm sau khi Lâm Thần đi.
Lâm Thần gật gật đầu, "Hôm nay vì Đinh Viên Chân mà, liên minh Võ Tu tổn thất không ít thành viên, ông nói cho tổng minh chủ là Lâm Thần này nợ liên minh Võ Tu một ân tình. Ngày khác nếu liên minh Võ Tu gặp nạn thì tôi sẽ ra mặt hỗ trợ một lần."
Chu Bổn Thanh thân là tỉnh minh chủ tỉnh Nam, bảo ông ta báo cho tổng minh chủ thì không thể tốt hơn.
"Vâng! Lâm thiếu, nếu ngài không có việc gì thì chúng tôi xin về trước." Vẻ mặt Chu Bổn Thanh kích động dị thường, ông ta chuẩn bị trở về bẩm báo việc này với tổng minh chủ.
"Chu minh chủ, tôi đã quyết định từ hôm nay sẽ thoát ly liên minh Võ Tu, sau này sẽ đi theo Lâm thiếu!"
Lỗ Vạn Tùng đã sớm quyết định trong lòng, chỉ cần Chu Bổn Thanh đến đây thì ông ta sẽ xin thoát ly liên minh Võ Tu.
"A?" Chu Bổn Thanh giật mình, ngơ ngác nhìn về phía Lỗ Vạn Tùng.
Ông ta không rõ, đang yên đang lành vì sao Lỗ Vạn Tùng lại thoát ly liên minh Võ Tu. Cho dù là đi theo Lâm thiếu lăn lộn thì cũng không cần thoát ly!
Mà khi ông ta nhìn về phía Lỗ Vạn Tùng, lại phát hiện cảnh giới võ tu của người này đã trở thành Tông Sư cảnh.
Chẳng lẽ Lỗ Vạn Tùng được Lâm thiếu chỉ điểm nên mới đột phá thăng cấp? Nếu không thì vì sao lại nói sau này đi theo Lâm thiếu?
Ông ta không dám nói mình biết rõ tính cách của Lâm Thần, nhưng ít nhất biết nếu hắn không đồng ý thì vừa rồi đã mở miệng nói ra.
"Lỗ Vạn Tùng, anh tự nguyện thoát ly liên minh Võ Tu ệc, tôi đồng ý.' Chu Bổn Thanh gật gật đầu, đồng ý thỉnh cầu của Lỗ Vạn Tùng.
Nếu là bình thường, đừng nói là phân minh chủ thoát ly liên minh Võ Tu, cho dù là một thành viên bình thường xin rời khỏi cũng phải trải qua vô số lần điều tra mới được.
Mà chỉ cần là thành viên đạt tới cấp bậc phó tổ trưởng thì phải được tổng minh chủ gật đầu mới được. thoát ly. Còn phân minh chủ thì căn bản đừng mơ, cả đời đều là người của liên minh Võ Tu.
Nhưng tình huống hiện tại của Lỗ Vạn Tùng không giống vậy, người này trở thành tuỳ tùng của Lâm thiếu. Ông ta dám không đồng ý sao?
"Đa tạ tỉnh minh chủ!" Lỗ Vạn Tùng nói xong thì chuẩn bị hành lễ với Chu Bổn Thanh.
"Lỗ huynh đệ, khách sáo rồi. Sau này đi theo bên cạnh Lâm thiếu, anh nhớ đừng quên tôi là được." Chu Bổn Thanh hâm mộ mà buông ra câu vui đùa với Lỗ Vạn Tùng.
"Yên tâm đi Chu minh chủ, tôi không quên được sự. bồi dưỡng của anh đâu." Lỗ Vạn Tùng tươi cười trả lời.
"Lâm thiếu, chúng tôi đi đây. À, tôi chọn một ít người hầu phụ trách sinh hoạt hàng ngày rồi, bọn họ sẽ lập tức lại đây, để họ quét dọn trong sân là được."
Chu Bổn Thanh nói xong với Lâm Thần thì mang thủ hạ và những thi thể trước đó bị Đinh Viễn Chân giết chết rời dÍ.
Chân trước bọn họ vừa đi, sau lưng đã có hai chiếc xe buýt chạy đến. Trên xe đi xuống không ít người, có nguyên dàn nhân viên gồm lao công, bảo vệ, đầu bếp.
"Lâm thiếu, chào ngài, ta là quản gia tư nhân của ngài - Phương Uy. Sau này cuộc sống hàng của ngày ngài và thiếu phu nhân, Thẩm lão gia đều do tôi toàn quyền chiếu cố." Phương Uy đi đến trước mặt Lâm Thần, cung kính nói.
"Phương Uy, sau này ông là quản gia của sơn trang Đế Hoàng, tất cả mọi chuyện trong cuộc sống bình thường giao cho ông phụ trách. Chuẩn bị tốt tiệc tối đêm nay." Lâm Thần gật gật đầu và nói.
Lâm Thần cảm thấy rất vừa lòng về hành động này của Chu Bổn Thanh. Hắn là người tu tiên, nhưng bọn Thẩm Tuyết Nhi không phải.
Hắn có thể không ăn không uống, thậm chí không cần ngủ, nhưng bọn Thẩm Tuyết Nhi một ngày không thể thiếu ba bữa cơm, mỗi tối phải đi ngủ. Cho nên có thêm một quản gia cũng là lựa chọn không tồi.
"Chú, thím Thẩm, hôm nay hai người đều mệt muốn chết đúng không? Chú thím đi nghỉ ngơi trước đi." Lâm Thần bình tĩnh nói với Thẩm Trọng và Trần Niệm Hoa.
Đối với hai người bọn họ, ít nhiều gì Lâm Thần vẫn phải tôn trọng một chút. Nếu không phải nể mặt họ là ba. mẹ của Thẩm Tuyết Nhi thì hẳn đã sớm bảo họ cút khỏi sơn trang Đế Hoàng.
"Ai được được được."
Hôm nay Thẩm Trọng và Trần Niệm Hoa bị dọa không nhẹ, tinh thần hai người đã sớm mỏi mệt không chịu nổi, có thể nói lúc này còn ở đây là vì cố gượng mà thôi.
"À, Tuyết Nhi, con và Lâm Thần ôn chuyện đi." Thẩm Trọng nói xong liền kéo Trần Niệm Hoa rời đi.
Có Lâm Thần ở chỗ này, ông ta và Trần Niệm Hoa có thể an tâm nghỉ ngơi.
"Lâm thiếu, tôi đi xử lý thi thể của Đinh Viễn Chân." Lỗ Vạn Tùng cũng rất biết điều nên rời đi để lại Lâm Thần và Thẩm Tuyết Nhi.
"Lâm Thần. . . Từ biệt mười năm, em rất nhớ anh! Trong mười năm qua, ngày nào tim em cũng như bị đao cắt, em cứ nghĩ đời này sẽ không còn gặp được anh nữa. Nhưng từ khi anh bị ném xuống biển, trong lòng em vẫn nuôi ảo tưởng anh còn sống trên đời."
"Thẳng đến hôm nay em gặp lại anh, đến bây giờ em vẫn cảm thấy đây là mơ, em sợ sau khi tỉnh lại sẽ không gặp anh nữa. ... ." Lúc này rốt cuộc Thẩm Tuyết Nhi cũng không kiềm được mà nước mắt tràn mi, bổ nhào vào lòng Lâm Thần nghẹn ngào nói.
Trong thời gian mười năm, cô nhung nhớ Lâm Thần hơn bất cứ ai. Trừ vì cô và Lâm Thần là thanh mai trúc mã ra, quan trọng nhất là do tình cảm đối với Lâm Thần.
Nếu không phải vì ba mẹ người nhà, cô đã sớm nhảy. xuống biển đi theo Lâm Thần.
"Anh biết, anh đều biết. Tuyết Nhi em yên tâm, sau này anh sẽ không rời khỏi em!" Lâm Thần khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt lưng Thẩm Tuyết Nhi.
Nếu hắn không tu tiên thì lúc này chắc chắn đã rơi lệ. Nhưng tâm trí hắn sớm đã thay đổi, có thể thở dài một tiếng đã là bất ngờ.
Khi Lâm Thần lực vỗ lưng Thẩm Tuyết Nhi càng lúc. càng nhẹ, tiếng khóc của Thẩm Tuyết Nhi nhỏ dần, cuối cùng đã ngủ.
Lâm Thần ôm Thẩm Tuyết Nhi tìm đến một gian phòng, để cô ngủ giấc ngon, mãi đến khi Phương Uy nói với hắn buổi tiệc đã làm xong.
Chờ ăn tiệc xong, Thẩm Trọng và Trần Niệm Hoa trò chuyện với Lâm Thần một lát, thoáng nhớ lại quá khứ.
Trong lúc kể, họ không câm được nước mắt, làm Lâm Thần cũng thổn thức một phen.
Lúc trước Thẩm Tuyết Nhi bị Cao Thông coi trọng thì †ìm tới ông ta, nói cho ông ta hôm nay của mười năm sau chính là ngày Thẩm Tuyết Nhi và Trần Long kết hôn. Nếu ông ta dám không đồng ý thì trừ Thẩm Tuyết Nhi ra, những người còn lại của Thẩm gia đều phải chết.