Một cỗ khí thế cực kỳ cuồng bạo từ trên người Đinh Viễn Chân bộc phát ra, những người có mặt đều cảm nhận được khí tức hủy diệt này!
Ngay cả Thẩm Tuyết Nhi, một người bình thường cũng cảm thấy Đinh Viễn Chân thật sự là một quả bom sắp phát nổi
Lúc này, Đinh Viễn Chân không còn quan tâm đến mệnh lệnh của Thạch Hổ nữa, mặc dù mệnh lệnh là mang Thẩm Tuyết Nhi trở về, nhưng ở Long quốc này không phải không có đỉnh lô, chỉ là có chút hiếm hoi mà thôi. Giờ ông ta chỉ muốn kéo bọn họ theo chết cùng mà thôi!
"Ở trước mặt tôi, bất kể ông là ai, muốn chết cũng phải được sự đồng ý của tôi!"
"Muốn sống, cũng phải có sự đồng ý của tôi!"
Lâm Thần lạnh lùng duỗi tay phải ra, một cỗ linh lực mắt thường có thể nhìn thấy bị bóc ra khỏi cơ thể Đinh Viễn Chân!
Ngay sau đó, thần hồn xao động của Đinh Viễn Chân bị một luồng khí tức cực kỳ cường đại áp chế, mặc dù ông ta đã cố gắng hết sức điều động những gì bản thân mình có để để kích hoạt thần hồn, nhưng dưới sự trấn áp của lưồng khí đó mọi thứ đều vô ích!
Linh khí sau khi bị bóc ra lập tức nhập vào trong. thân thể Lâm Thần, khóe miệng hắn hiện lên một nụ cười.
Linh khí chứa trong những viên đá chân khí này đã đạt đến chất lượng trung cấp, linh khí tự nhiên thuần khiết mà còn nồng đậm nữa.
"Lâm thiếu gia quá mạnh!"
"Đinh Viễn Chân này đuổi giết tôi như giết chó, nhưng ở trước mặt Lâm thiếu gia ông ta còn không bằng một con kiến hôi!"
"Nếu không có Lâm thiếu gia, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của tôi rồi."
Lỗ Vạn Tùng nhìn thấy bộ dạng hồn lạc phách tán của Đinh Viễn Chân, trong lòng vui mừng đến độ khó dùng từ để tả.
Tuy rằng từ khi Lâm Thần đến không hề liếc nhìn ông ta một cái, nhưng trong lòng ông ta có một loại cảm giác, Lâm Thần có để ý đến ông ta một chút!
Bằng không thì hắn có thể đợi Đinh Viễn Chân bóp nát cổ họng mình rồi mới xuất hiện cũng được mài!
"Lỗ Vạn Tùng, lần này ông làm rất tốt.
"Lâm Thần tôi, nợ ông một ân tình, tôi nợ liên minh Võ Tu rất nhiều, nợ các anh em đã mất mạng một ân tình”
"Hôm nay tôi sẽ để lại lời nói ở đây, nếu ngày sau liên minh Võ Tu gặp phải đại nạn gì cứ nói, tôi sẽ đứng ra bảo vệ các người."
"Nhưng sẽ có một số điều kiện tiên quyết, các người làm chuyện xẵng, hoặc là dùng sự ân huệ của tôi bắt tôi làm chuyện tán tận lương tâm thì người đầu tiên Lâm Thần tôi tiêu diệt chính là liên minh Võ Tu của các người!"
Lâm Thần chú ý tới ánh mắt của Lỗ Vạn Tùng đang nhìn chằm chằm vào mình, sau khi suy nghĩ một chút, hắn liền quay người nói với Lỗ Vạn Tùng vài câu.
Mặc dù ý định ban đầu của hắn là để bọn người của Lỗ Vạn Tùng ở lại đây để bảo vệ Thẩm Tuyết Nhi và những người khác, nhưng hắn thực sự không nghĩ Thạch Hổ sẽ không dám mạo hiểm đối đầu với hắn một lần nữa.
Ai ngờ rằng tên Thạch Hổ này lại phái người tới đây, hơn nữa còn giết chết rất nhiều thành viên của liên minh Võ Tu cùng với hai minh chủ chi nhánh thành phố nữa.
Những người này chết vì bảo vệ Thẩm Tuyết Nhi, cho nên hắn đã nợ liên minh Võ Tu một ân tình.
Và cũng nợ Lỗ Vạn Tùng một ân tình.
Lâm Thần không có thói quen nợ người khác, vì vậy tốt nhất hắn nên trả ơn càng sớm càng tốt.
"Lâm thiếu gia yên tâm!"
"Tôi cam đoan, bản thân tôi hay liên minh Võ Tu chúng tôi sẽ không bao giờ làm chuyện xăng bậy hay việc tán tận lương tâm đâu!"
Lỗ Vạn Tùng hưng phấn đến suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt Lâm Thần!
Suy cho cùng, Lâm Thần là võ tu mạnh nhất mà ông †a từng thấy, mặc dù ông ta chưa bao giờ gặp qua tổng minh chủ của liên minh Võ Tu, nhưng ông ta nghĩ thực lực của tổng minh chủ có lẽ không mạnh bằng Lâm Thần.
Mà cường giả như vậy còn nợ ông ta một ân huệ, làm sao ông ta có thể không kích động chứ?
Hơn nữa, hắn còn nợ Liên Minh Võ Tu một ân huệ, đến lúc đó nếu để Tổng Minh Chủ biết được, không biết ngài ấy có thể đề bạt ông ta lên không?
"ừ"
Lâm Thần gật đầu.
Dù sao bất kể là Lỗ Vạn Tùng hay liên minh Võ Tu, chỉ cần họ dám cho hắn làm điều gì đó quá đáng, anh vẫn có thể xử lý hết!
"Không thể nào!!"
"Sao mày có thể áp chế thần hồn của tao được, làm sao mày có thể cướp chân khí trong cơ thể tao!"
Cuối cùng Đinh Viễn Chân cũng khôi phục lại thần hồn sau khi bị áp chế, ông ta dùng ánh mắt đờ đẫn nhìn Lâm Thần gầm lên.
Chỉ là chuyện thần hồn trong cơ thể ông ta bị áp chế có thể nói là do thần hồn Lâm Thần quá mạnh nên có thể làm được.
Nhưng còn chuyện hắn có thể tước đi linh lực trong cơ thể ông ta thì vô cùng kỳ quái!
Ông ta biết, bên trong các thế lực trên núi hoặc trong số các thế lực siêu cấp có tồn tại một loại người gọi là linh võ giả.
Nhưng ông ta cũng đã được gặp các cường giả linh võ giả này rồi, cũng có người mạnh như Lâm Thần, nhưng không hề có kẻ nào có thể tước bỏ linh khí trong cơ thể người khác như vậy!
Nếu ông ta chỉ mới cầm đá chân khí trên hoặc chỉ mới dùng đó bao bọc bên ngoài nắm đấm, hoặc bất cứ nơi nào trên cơ thể, thì một linh võ giả mạnh mẽ có thể bóc nó ra là chuyện bình thường.
Quan trọng là, vừa rồi ông ta đã trực tiếp hấp thu chân khí đó vào bên trong thần hồn, lẽ ra không ai còn động vào số chân khí đó được nữa!
Ai ngờ Lâm Thần này làm được, hơn nữa còn ra tay hết sức đơn giản!
"Tôi nói rồi, ở trước mặt tôi bất luận ông sống hay chết, đều cần phải có cái gật đầu của tôi!"
Lâm Thần cười lạnh.
Chỉ là bóc tách linh lực mà thôi, người khác không làm được, nhưng hắn có thể dễ dàng làm được.
Cho dù dung nhập nó vào thần hồn thì sao, chỉ cần không phải dùng đan điền hấp thụ luyện hóa thì số linh khí đó vẫn trở thành vật vô chủ.
Chỉ cần là vật vô chủ, hẳn muốn bóc tách bao nhiêu thì cứ bóc tách bấy nhiêu thôi.
"Khó trách Hộ Quốc Vệ đại nhân nói mày là kẻ tà tu!" "Lâm Thần, mày thật sự ác độc đó!" Đinh Viễn Chân cười khổ nói.
"Tôi có phải là tà tu hay không cũng không đến lượt Thạch Hổ quyết định."
"Lão già phế vật này, sớm muộn gì cũng bị tôi vặn đầu xuống!"
Lâm Thần vừa nghe nhắc tới Thạch Hổ liền nổi giận, mẹ kiếp dám nói hắn trở thành tà tu sao?
Nếu hắn là kẻ tà tu thì trên đời này sẽ không có tu sĩ chính nghĩa nào nữa!
Nếu như không phải sợ sau khi rời khỏi Thẩm Tuyết Nhi cô lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, hắn đã sớm đến Đế Đô chặt đầu Thạch Hổi
"Tao khinh!"
Định Viễn Chân phun một ngụm máu đàm vào mặt Lâm Thần.
Ánh mắt Lâm Thần biến đổi, trong nháy mắt máu đàm bay ngược trở lại, đánh trúng cánh tay duy nhất còn lại của Đinh Viễn Chân!
Bùm!
Trong nháy mắt cánh tay của Đinh Viễn Chân nổ tung thành một đám thịt vụn, vệt máu trực tiếp bao phủ lấy khuôn mặt của ông ta, khiến ông ta trông vô cùng thống khổiI
"Lâm Thần!"
"Có gan thì mày cứ giết tao đi!"
"Ha ha ha hat"
"Có lẽ căn bản mày không có gan đó!"
"Mày là phế vật, mày là con kiến hôi chết tiệt!"
Đỉnh Viễn Chân cười khổ tức giận mắng Lâm Thần, ông ta muốn Lâm Thần trực tiếp giết mình.
Tay chân không còn, mà thần hồn của bản thân cũng bị áp chế, muốn dẫn phát chân khí hỗn loạn khí huyết chảy ngược lại cũng không làm được.
Hiện tại ông ta chỉ muốn chết!
Ông ta tin tưởng mình nhất định có thể khiêu khích được Lâm Thần thẳng tay cho ông chết đi.
"Lỗ Vạn Tùng, chặt đầu ông ta."
Lâm Thần quay đầu nhìn về phía Lỗ Vạn Tùng, nhẹ giọng nói.
"Hả?"
Sau khi nghe được lời nói của Lâm Thần, bỗng nhiên Lỗ Vạn Tùng tưởng mình đang nằm mơ rồi!
Ông ta không ngờ Lâm Thần sẽ cho ông ta đi chặt đầu Đinh Viễn Chân đâu!
Đinh Viễn Chân là người như thế nào, ông ta là đại tổng quản của Hộ Quốc Vệ Thạch Hổ!
Dứt bỏ thân phận tổng quản một bên thì ông ta vẫn là người của Hộ Quốc Vệ.
Chỉ vì hai thân phận này mà ông ta không dám ra tay!
"Sao vậy, ông không dám?”
Lâm Thần nhàn nhạt nhìn Lỗ Vạn Tùng nói.
Lỗ Vạn Tùng không làm thì hắn sẽ tự mình ra tay! "Tôi dám!"
“Chỉ là trong tay tôi không có vũ khí gì mà thôi."
Lỗ Vạn Tùng có chút xấu hổ nói.
Lúc vừa nghe Lâm Thần kêu ông ra tay thì ông ta thực sự có chút bối rối.
Nhưng mà đây thật sự là một cơ hội rất hiếm có, điều này cũng chứng tỏ Lâm Thần đang coi trọng ông ta!
Chị có kẻ ngốc mới không biết trân trọng cơ hội này!
Nhưng mà ông ta cũng đâu thể dùng con dao này đi chặt đầu Đinh Viễn Chân được đâu phải không?
Nói không chừng ông vừa dùng con dao này chém xuống thì cánh tay này của ông cũng bị phế luôn rồi!
Dù sao thì cơ thể của võ tu Võ Hoàng Cảnh có thể cứng rắn hơn cả sắt thép rất nhiều!
Dù là một thanh kiếm bình thường, thì kêu ông ta đi chặt đầu Đinh Viễn Chân cũng là chuyện vô cùng khó khăn!
Vèo...!
"Dùng cái này."
"Chặt đầu ông ta, thanh trường kiếm này sẽ là của ông. Coi như là tôi hoàn trả ân tình cho ông vậy."
Sau đó Lâm Thần ném thanh trường kiếm trong tay về phía Lỗ Vạn Tùng.
Thanh kiếm này, chính là pháp khí trường kiếm của Tiết Đông Hành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!