"ồI " "Lâm thiếu vừa lên đã há mồm vơ vét rồi!"
"Một vạn viên đá chân khí to bằng quả trứng gà, vậy cần bao nhiêu tiền? Mặc dù nhà họ Tiết là thế lực siêu đỉnh cấp, nhưng có thể lấy ra nhiều đá chân khí như vậy sao?" Thường Vũ run rẩy một chút, cảm thấy da đầu mình lại nổ tung, truyền âm hỏi Chu Bổn Thanh.
Cảnh giới của anh ta vốn là Tông Sư Cảnh, mà hàng năm các thị minh chủ bọn họ chỉ có một viên chân khí gạo thạch, tỉnh minh chủ Chu Bổn Thanh thì một năm được năm viên.
Chỉ có cấp bậc vực minh chủ mới có được đá chân khí, mà cũng chỉ cỡ móng tay.
Mà một viên đá chân khí lớn bằng quả trứng gà, cho dù là ở phòng đấu giá cũng có giá khởi điểm là năm triệu.
Nếu để anh ta sử dụng năng lực phát ra từ đá chân khí lớn chừng quả trứng gà thì hoàn toàn có thể dễ dàng tiêu diệt Chu Bổn Thanh trong nháy mắt! Thậm chí dù đối mặt với Giang Ngôn Đức, anh ta cũng có khả năng đánh một trận!
Mà Lâm Thần lại mở miệng nói muốn một vạn viên đá chân khí để đổi mạng của Tiết Đông Hành, không phải là đùa giỡn sao?
Chỉ giá trị thôi đã lên tới năm nghìn tỷ!
Không nói đến phương diện giá trị, chỉ tính độ khan hiếm của đá chân khí, không biết nhà họ Tiết có thể lấy ra một vạn viên hay không, cho dù có cũng sẽ không dùng để đổi mạng của Tiết Đông Hành!
Tiết Đông Hành là con thứ trong phòng ba, nếu là con cả phòng lớn thì nhà họ Tiết còn suy tính một chút.
"Tôi đoán nhà họ Tiết sẽ không lấy ra nhiều đá chân khí như vậy."
"Tuy rằng căn cơ nhà họ Tiết hùng hậu, nhưng tài sản lớn nhất của mỗi thế lực siêu đỉnh cấp chính là đá chân khí!"
"Muốn thu hoạch đá chân khí rất khó, nếu không họ đâu chỉ giao cho Cung Phụng nhà mình loại chân khí gạo thạch hoặc chỉ lớn chừng móng tay."
"Xem ra hôm nay Tiết Đông Hành nhất định phải chết!"
"Mặc kệ ai trong nhà họ Tiết tới cũng phải chết, hoặc là mang đá chân khí theo!"
Chu Bổn Thanh rất kích động, cho dù số đá chân khí này. chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Chuyện ở sơn trang Đế Hoàng đã bị ra lệnh không thể nói, nhưng chuyện xảy ra ở nơi này thì trở về hẳn có thể thoáng nhắc đến với người ngoài đúng không?
Còn không thì dù chỉ nói trong nội bô Liên minh Võ Tu, uy vọng và thanh danh của ông ta sẽ tăng vọt! Hơn nữa nhất định sẽ được tổng minh bồi dưỡng!
"Lâm Thần, anh quá đề cao tôi. Mạng của tôi căn bản cũng không đáng giá một vạn viên đá chân khí, đừng nói là tôi, cho dù là anh cả phòng lớn cũng không đáng con số này." Tiết Đông Hành nở nụ cười, anh ta không ngờ Lâm Thần mở miệng bảo mình gọi điện thoại gọi người, hơn nữa còn muốn lấy một vạn viên đá chân khí.
Trong một chớp mắt, anh ta cảm thấy mình đáng với cái giá này. Nhưng thực tế đừng nói một vạn, cho dù là một ngàn viên đá chân khí chừng quả trứng gà thì gia tộc cũng không lấy ra để đổi mạng của anh.
Hơn nữa Lâm Thần này chỉ là một võ tu, cần nhiều đá chân khí như vậy làm gì?
Nếu chỉ vì tiền tài thì tiền tốt hơn đá chân khí nhiều.
"Hơn nữa anh cũng quá khinh thường tôi. Tôi cảm thấy cần cho anh biết một điều. Tuy nhìn tôi là võ tu, nhưng tôi sẽ cho anh thấy được sự khác biệt giữa võ tu và võ tu." Nụ cười trên mặt Tiết Đông Hành biến mất, thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, anh ta nói.
Thương ~
Trong tay Tiết Đông Hành đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm lóe lên tia sắc lạnh, thân cùng chuôi kiếm nhìn rất cổ xưa, mà trên thân kiếm còn hiện đầy kiếm ý.
"Thú vị" Trong mắt Lâm Thần lóe lên một ý cười thản nhiên, nói.
Tiết Đông Hành có thể biến ra một thanh trường kiếm, chứng tỏ trên người anh ta có thứ tương tự như túi trữ vật.
Hơn nữa thần thức của hẳn nhẹ nhàng đảo qua cũng cảm giác được trường kiếm trong tay Tiết Đông Hành đã bước vào cấp bậc pháp khí.
Các loại vũ khí người tu tiên sử dụng chia thành pháp khí, pháp bảo, linh bảo và tiên binh. Trong đó lại chia thành bốn phẩm cấp là Hạ Trung Thượng phẩm và cực phẩm.
Hiện giờ là thời đại mạt pháp, có được một pháp bảo đã là không tồi, mà tuy pháp khí thua kém pháp bảo, nhưng vẫn tốt hơn binh khí bình thường gấp trăm ngàn lần!
Nếu để Chu Bổn Thanh có được trường kiếm pháp khí này, lấy thực lực Đại Tông Sư của ông ta hoàn toàn có thể sánh ngang với Võ Hồn Cảnh!
"Thú vị? Ha ha ha hai"
"Lâm Thần ơi Lâm Thần, anh làm tôi cười chết. Kế tiếp anh sẽ biết cái gì gọi là thú vị thật!"
"Vân Khai Vụ Tán!"
Trường kiếm trong tay Tiết Đông Hành chém ra một kiếm, sau đó đâm về phía Lâm Thần!
Ông ~
Khi trường kiếm đâm về phía Lâm Thần, chỗ mũi kiếm ngưng tụ thành một làn sương mù hội tụ từ kiếm ý, sương mù quay cuồng rồi bỗng tiêu tán, lấy trạng thái mắt thường không thể nhận ra mà nhằm về phía Lâm Thần!
Khóe miệng Tiết Đông Hành nhếch lên một ý cười, Vân Khai Vụ Tán này chính là thức thứ ba trong bảy thức của kiếm pháp Vân Vụ nhà họ Tiết bọn họ, cũng là chiêu mạnh nhất trước mắt anh ta có thể tung ra!
Anh ta từng dựa vào thức kiếm pháp thứ ba này mà dùng Võ Hồn Cảnh trực tiếp chém giết một võ tu Võ Đế cảnh!
Chỉ là một Lâm Thần, tất nhiên anh ta có thể dễ dàng chém giết!
Trên mặt Lâm Thần vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh, không vì Tiết Đông Hành tung ra một kiếm chiêu ẩn chứa linh khí mà thay đổi.
Chỉ thấy Lâm Thần đưa tay phải ra, kiếm khí vô hình tới trước người hẳn thì bät đầu hội tụ. Trong chớp mắt, một làn sương mù kiếm khí hiện ra trong tay hắn.
"Tiết Đông Hành, tôi nghĩ anh có thể cho tôi bất ngờ gì lắm. Tên của kiếm chiêu này đặt cũng tàm tạm, trong tay anh còn có pháp khí mà uy lực lại quá yếu. Anh thật vô dụng." Năm ngón tay Lâm Thần nhẹ nhàng lay động mây mù trong tay, thất vọng lắc đầu và nói.
"Anh biết trường kiếm của tôi là pháp khí! ! Lâm Thần, anh cũng là linh võ giả! Rốt cuộc anh có phải là người của nhà họ Lâm Vạn Đông Hà không!" Tiết Đông Hành nhìn thấy kiếm ý sương mù trong tay Lâm Thần thì biến sắc, vội quát hỏi.
Chỉ có linh võ giả mới nhìn ra trường kiếm trong tay mình là pháp khí, võ tu căn bản không biết trường kiếm bình thường và trường kiếm pháp khí khác nhau chỗ nào!
Hơn nữa Lâm Thần dễ dàng hóa giải kiếm chiêu của anh †a, thậm chí còn có thể khống chế, anh ta chưa từng gặp qua chuyện này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!