Da đầu Thường Vũ thật sự đã tê rần, đây là người hung ác kiệm lời nhất mà ông ta từng gặp.
Rõ ràng là hẳn bảo đối phương gọi điện thoại gọi người đến, nhưng đối phương vừa nói xong thì đã vặn gãy cổ người ta. Cho nên tình huống lúc này tương đối khẩn trương, bọn họ chỉ có thể đứng đây chờ người đến.
"Các người còn ngơ ra làm gì, chém sạch hết đám còn lại trong Hạt Tử Đường cho tôi!"
Chu Bổn Thanh không cảm thấy khẩn trương, ngược lại còn rất kích thích. Đây mới là cường giả trong lòng ông ta!
Võ tu phải là như thế, núi cao đổ xuống cũng không sợ, ta vẫn đứng sừng sững bất động!
"Lâm thiếu, ngài biết thế lực sau lưng hẳn là ai không?”
"Có thể được gọi là Cung Phụng thì ít nhất cũng là thế lực siêu đỉnh cấp."
"Mà thế lực siêu đỉnh cấp Giang Nam chỉ có vài nhà, không biết Giang Ngôn Đức thuộc nhà nào?"
"Lâm thiếu, hôn thư ngài vừa nói là thật sao?" Chu Bổn Thanh cảm thấy không khí hơi vắng lặng nên vội lên tiếng dò hỏi.
Ông ta rất để ý thế lực sau lưng Giang Ngôn Đức, dù sao bây giờ ông còn là minh chủ tỉnh Nam của liên minh Võ Tu.
Nếu thế lực của đối phương quá mạnh, đến lúc đó có thể sẽ làm liên minh Võ Tu không lăn lộn ở bờ Nam Giang Nam được nữa.
Nhất là đối với vực minh chủ bờ Nam Giang Nam, cho dù thực lực của ông ta là Võ Hoàng Cảnh, nhưng đối mặt với thế lực siêu đỉnh cấp thì ông cũng phải cúi đầu!
Mà rốt cuộc hôn thư là thật hay giả thì ông ta không biết. Nếu là thật thì ông ta nhất định phải giữ được cái đùi này, ôm khư khư cứng ngắt mới được!
"Nhà họ Tiết." Lâm Thần lạnh nhạt phun ra hai chữ.
"Chuyện hôn thư có liên quan gì đến ông?" Sau đó Lâm Thần lại phun ra một câu.
Ồ! Thì ra à nhà họ Tiết!"
"Lâm thiếu hiểu lầm, hôn thư không liên quan gì tới tôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút."
"Nghe nói thế lực nhà họ Tiết tương đương mạnh, đứng thứ ba trong sáu thế lực siêu đỉnh cấp vùng Giang Nam!"
"Mặc dù chỉ là thứ ba, nhưng thật sự không thể khinh thường nhà họ Tiết!"
Chu Bổn Thanh nghe thấy tên tuổi của nhà họ Tiết thì lập tức trợn tròn mắt.
Giang Nam có sáu thế lực siêu đỉnh cấp, theo thứ tự là nhà họ Tần, nhà họ Lang, nhà họ Tiết, nhà họ Tương, nhà họ Lưu và hội Thiên Nam.
Đừng nhìn Liên minh Võ Tu rất trâu bò, nhưng dù là hội Thiên Nam đứng chót cũng có thể dễ dàng xử lý họ!
Cả người Thường Vũ run lên, nhất thời cảm giác hơi nhữn ra.
"Cả sáu thế lực siêu đỉnh cấp đều có Cung Phụng nhậm chức trong đó!"
"Trừ Cung Phụng thì còn có rất nhiều hộ viện tay đấm, trong đó không ít hộ viện đều là tông sư cấp bậc Đại Tông Sư!"
"Cung Phụng cấp Bính ít nhất cũng phải là Võ Hồn Cảnh, mà cấp Ất lại là Võ Hoàng!"
"Cấp Giáp thì càng khó lường, phải là cảnh giới Võ Đế mới có thể trở thành Cung Phụng cấp Giáp! Nói cách khác, Giang Ngôn Đức mà Lâm thiếu vừa giết chính là Cung Phụng cấp Bính!"
Thường Vũ trực tiếp ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn cái xác của Giang Ngôn Đức mà thì thào nói.
Phía trước anh ta còn cảm thấy Lâm Thần ghê gớm, có thể giết một cường giả võ tu Võ Hồn Cảnh trong chớp mắt. Nhưng khi biết cường giả này là người của nhà họ Tiết, anh không kinh ngạc nữa mà chỉ còn sợ hãi.
Anh ta chỉ là một võ tu Tông Sư Cảnh, đời này phỏng chừng cũng không đến được Võ Hồn Cảnh, tới được đỉnh cao. Đại Tông Sư là anh đã cười tỉnh.
Nhưng Lâm Thần phất tay một cái đã diệt một Đại Tông Sư và một Võ Hồn Cảnh.
Vậy thì thôi đi, ngặt nổi hẳn còn bảo Giang Ngôn Đức gọi điện thoại gọi người đến trước khi chết, nếu anh ta không đoán sai thì lát nữa không chỉ có ít nhất hai võ tu Võ Hồn Cảnh đến, thậm chí còn có Võ Hoàng Cảnh!
Xong rồi, lần này hoàn toàn xong rồi! Tim Thường Vũ nguội lạnh như tro tàn, vẻ mặt dại ra.
"Lâm thiếu... Ngài năm chắc mấy phần?" Chu Bổn Thanh nuốt ngụm nước bọt, cười nịnh và hỏi.
Nếu như không nắm chắc, ông ta muốn dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi chỗ này. Dù sao người của Hạt Tử Đường đều đã bị giết sạch, hơn nữa kẻ thù của Lâm Thần ở thành phố Thiên Hải đã chết, bọn họ rời đi cũng hợp tình hợp lý.
Lâm Thần nhìn Chu Bổn Thanh, bình tĩnh vươn một ngón tay ra.
"Một? Lâm thiếu, không phải ngài đang nói đùa chứ? Dù sao... Nói tới đây, Chu Bổn Thanh đột nhiên ngừng lại, sau đó không dám nói nữa.
Bởi vì ông nhớ tới sư tỷ của Lâm Thần ra lệnh, nếu ai nói ra chuyện xảy ra hôm nay ở sơn trang Đế Hoàng thì tuyệt đối sẽ không gánh nổi hậu quả!
Đây cũng là nguyên nhân vì sao trên đường đi tuy đám thuộc hạ cảm thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn giấu trong lòng không nói ra.
Sắc mặt Thường Vũ như tro tàn, các minh chủ khác cũng có biểu cảm tương tự.
"Chắc chắn 100%." Lâm Thần lắc đầu cười nói.
"ỒI Chắc chắn 100%. Lâm thiếu quá trâu bò!" Lúc này Chu Bổn Thanh mới hoàn toàn yên lòng.
Ngẫm lại cũng phải, hẳn giết luôn cả Hộ Quốc Vệ và Liêu Thâm, còn quan tâm một thế lực siêu đỉnh cấp vùng Giang Nam?
Sắc mặt đám người Thường Vũ vẫn rất khó coi, còn chắc chản 100%, không phải 100% phải chết đó chứ?
"Giang Ngôn Đức, anh ở đâu! Là ai dám ra tay với Cung Phụng nhà họ Tiết chúng ta?" Chưa tới nửa giờ, bên ngoài đã truyền đến một giọng nói hùng hậu.
Lâm Thần hất cằm ra hiệu với Chu Bổn Thanh, ông ta lập tức hiểu ý, giơ chân đá thi thể của Giang Ngôn Đức ra đại sảnh: “Giang Ngôn Đức nhà họ Tiết các người ở trong này, vào đi!"
"Giang Ngôn Đức! !"
"Các người to gan lắm, dám cả gan đánh chết Cung Phụng của nhà họ Tiết! Liên minh Võ Tu thì thế nào, có tin nhà họ Tiết sẽ san bằng Liên minh Võ Tu hay không!"
Mấy chục người nối đuôi nhau đi vào, người cầm đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Bổn Thanh và quát.
"Người là do tôi giết.' Lâm Thần nhìn người cầm đầu, thản nhiên nói.
Mười mấy người này vác kiếm trên lưng, hắn đảo qua thần thức qua là lập tức nhìn ra cảnh giới của họ, thực lực của người cầm đầu rất mạnh, nhưng cũng chỉ là Võ Hoàng Cảnh thôi. Những người còn lại gồm một Võ Hồn Cảnh, mười mấy Đại Tông Sư, ba mươi tông sư.
Với những người này, đừng nói là ở thành phố Thiên Hải mà cả tỉnh Nam cũng có thể quét ngang. Nhưng hôm nay gặp phải Lâm Thần coi như họ không may.
"Tốt lắm."
"Rất tốt."