"Tỉnh minh chủ!" "Giang Ngôn Hành này đạt cảnh giới Đại Tông sư rồi sao!" "Bàng Thâm đã không còn thở nữa rồi!
Thường Vũ thấy Chu Bổn Thanh đến thì tâm trạng khẩn trương thoáng thả lỏng.
Có tỉnh minh chủ Chu Bổn Thanh ở đây, cho dù có năm tên Giang Ngôn Hành cũng không phải là đối thủ ngài ấy!!
"Chu Bổn Thanh?!"
Giang Ngôn Hành kinh ngạc nhìn người đi tới, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên!
Ông ta chỉ vừa mới đột phá tới Đại Tông sư, vẫn còn là Đại Tông sư sơ kỳ, mà Chu Bổn Thanh lại là Đại Tông sư lâu đời, chỉ còn một bước nữa đã đạt tới Võ Hồn Cảnh.
Huống hồ, ông ta còn là tỉnh minh chủ Nam tỉnh, nếu không có chút thực lực chắc chẳn sẽ không ngồi được vị trí tỉnh minh chủ này.
Nếu như Chu Bổn Thanh nổi lên suy nghĩ muốn giết ông ta thì chắc chăn, ông ta không hề có cách nào chống lại được.
Nhưng mà, ông ta cũng không sợ lắm. Chuyện ông ta có thể tăng từ Tông Sư lên Đại Tông sư trong một thời gian ngắn như vậy hoàn toàn dựa vào một người.
Mà người này, hiện đang ngồi uống trà ở phòng sách của ông ta.
Có người đó ở đây, chắc chăn tính mạng của mình sẽ không gặp vấn đề gì đâu!
"Nếu đã thấy bản minh chủ tới, Giang Ngôn Hành, ông hãy tự giác mà kết liễu mạng sống của mình đi."
Lúc này trong lòng Chu Bổn Thanh rất khó chịu, đưa mắt nhìn sang Giang Ngôn Hành, nói.
Vừa rồi từ ngoài cửa lớn ông ta đã nghe Lâm Thần nói, Bàng Thâm chết rồi, còn có chuyện Tổng đường chủ của Bọ Cạp Đường - Giang Ngôn Hành cũng đã đột phá cảnh giới Đại Tông sư.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc. tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập. nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chu Bổn Thanh mới nghe thì sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt đanh lại, mang theo tức giận cất bước đi vào trong.
Chuyện giết chết một minh chủ chi nhánh thành phố, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nếu như là Lâm Thần giết, thì đừng nói minh chủ chỉ nhánh thành phố, cho dù là minh chủ khu vực bị giết, thì Tổng
minh chủ cũng phải cười nói chết là tốt rồi.
Nhưng tình huống hiện tại là, Bàng Thâm bị một Bọ Cạp Đường nho nhỏ giết chết, ông ta không tức mới là lạ đó!
"Hay ông muốn chính tôi ra tay?"
"Chu Bổn Thanh, ông cũng quá đề cao mình rồi đó." “Hoặc là nói, ông quá đề cao liên minh Võ Tu rồi!"
"Hiện tại tôi tốt bụng khuyên ông một câu, giao người nhà
họ Lâm kia ra, rồi tôi sẽ coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì cả, về sau chúng ta nước sông không phạm nước
“Nếu ông không giao, tôi nhắc trước cái liên minh Võ Tu của các người, tôi chưa từng để vào mắt đâu!"
"Nếu đã muốn lấy mạng của tôi thì ông ra tay thử xem." Giang Ngôn Hành cười lạnh một tiếng, ông ta không chỉ không có chút sợ hãi nào mà thậm chí còn bước về phía trước một bước để khiêu khích.
Vừa rồi có một giọng nói truyền âm vào tai ông ta, cũng vì thế ông ta mới yên tâm mà đi khiêu khích Chu Bổn Thanh.
Chỉ là một liên minh Võ Tu mà thôi, đem ra so với các thế lực siêu cấp thật sự thì bọn họ không tính là cái gì cả!
"Ồ"
"Giang Ngôn Hành, ông tự tin quá nhỉ." Äm ầm!
Ủy áp trên người Chu Bổn Thanh hoàn toàn bộc phát ra, sau đó hung hăng giáng một đấm về phía Giang Ngôn Hành!
“Chỉ e là ông hết cơ hội tự tin nữa rồi!”
Giang Ngôn Hành cũng đẩy khí thế trên người mình tăng lên đến cực hạn. Ông ta vươn tay móc ra một hạt gạo rồi bóp nát, sau đó từ trong hạt gạo đó nổ ra một cỗ sức mạnh thật lớn, tất cả hội tụ vào bàn tay phải của ông ta, tiếp theo ông ta cũng tung ra một đấm để đón lấy đòn đánh của Giang Ngôn Hành!
Ẩm!
Khi nằm đấm của hai người bọn họ va chạm vào nhau, một lực chấn động thật mạnh xuất phát từ chỗ tiếp xúc của hai nằm đấm, chấn động tới mức làm những người xung quanh phải không ngừng lùi về phía sau.
Giang Ngôn Hành đứng yên không nhúng nhích, mà Chu Bổn Thanh lại trực tiếp lui về phía sau mấy chục bước!
Phụt! "Làm sao có thể như vậy chứ!"
"Ông chỉ là Đại Tông sư sơ kỳ, không thể nào có thể ngăn cản được đòn đánh của tôi!”
Chu Bổn Thanh nhịn không được mà nôn ra một ngụm máu tươi, ông ta hoảng sợ nhìn Giang Ngôn Hành, trong đầu cũng tràn đầy sợ hãi.
Ông ta thật sự nghĩ không ra, tại sao chỉ là một võ tu Đại Tông sư sơ kỳ lại có thể chịu được một quyền của mình, hơn nữa còn có thể đánh ông ta lui về phía sau xa như vậy, đồng thời còn đả thương được ông ta!
Thậm chí ông ta cảm thấy cánh tay mình sắp không cử động được nữa rồi, đây thật sự là thực lực của Đại Tông sư sơ kỳ?
Từ khi nào mà Đại Tông sư sơ kỳ trở nên biến thái như vậy?
Hay là do mình yếu quá sao? “Quả nhiên có tác dụng!”
Trong lòng Giang Ngôn Hành thầm vui vẻ, lần này ông ta hoàn toàn yên lòng rồi.
Sức mạnh trên tay ông ta vẫn chưa tiêu tán, một đòn vừa tung ra chỉ là mới làm nó tổn thất một phần mười mà thôi!
Nếu cứ tiếp tục như vậy, ông ta hoàn toàn có thể đánh chết Chu Bổn Thanh!
“Chu Bổn Thanh, tôi đã nói liên minh Võ Tu của ông toàn là phế vật! Hôm nay bất kể là người nào đến cũng phải chết tại đây thôi!"
“Hiện tại ông đây sẽ dùng một đòn dứt điểm tỉnh minh chủ liên minh Võ Tui”
Giang Ngôn Hành nhe răng cười một tiếng, lần này ông ta chuẩn bị dồn hết chín phần sức mạnh còn lại vào một đòn để đánh Chu Bổn Thanh!
“Đừng hòng đả thương được minh chủ của chúng tôi!"
Trong mắt Thường Vũ hiện lên một tia độc ác, tiến lên một bước muốn ngăn cản một kích trí mạng này.
"Thường Vũ tránh ra! Cậu không phải là đối thủ của ông ta!”
Chu Bổn Thanh bị hành động này làm cảm động đến suýt nữa nước mắt lưng tròng, nhưng ông ta vẫn còn lý trí bắt lấy Thường Vũ ném sang một bên.
“Lâm thiếu cứu tôi!”
Cảm nhận được đòn công kích mạnh chưa từng thấy sắp giáng vào mặt mình, Chu Bổn Thanh tuyệt vọng hô to.
Người hiện giờ có thể cứu ông ta, chỉ có thể là Lâm Thần.
Đã đến lúc này rồi ông ta cũng không quan tâm mặt mũi gì nữa, có thể sống sót mới là chuyện quan trọng nhất.
Nếu như không phải bởi vì sau lưng vẫn còn Lâm Thần thì
nói không chừng ông ta sẽ trực tiếp quỳ xuống cầu xin Giang Ngôn Hành tha thứ.
“Vẫn là câu nói kia, là người nào đến cũng phải chết thôi!”
Lúc này nắm đấm của Giang Ngôn Hành đã sắp chạm vào. ngực Chu Bổn Thanh, ông ta không thèm quan tâm là người nào sắp đến chịu chết nữa.
“Thật sự là lãng phí mà."
Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt truyền đến.
Từ phía cửa, có một người đàn ông đang bước vào.
Cũng vì giọng nói này đã làm động tác của Giang Ngôn Hành trực tiếp ngừng lại!
Không phải do ông ta muốn dừng lại, mà là có một sức ép. khủng bố trước giờ ông ta chưa từng gặp phải, đè ép đến mức
ông ta không thể nào cử động được!
Nhất là khối năng lượng khổng lồ trên tay ông ta không biết bị cái gì mà cũng khựng lại.
Ngay sau đó, khối sức mạnh đó từ từ biến đi mất! "Lâm thiếu!"
"Cảm ơn Lâm thiếu đã cứu mạng!"
Chu Bổn Thanh "bộp" một tiếng quỳ xuống trước mặt Lâm Thần, kích động nói.
Vừa rồi ông ta chỉ cách cánh cửa tử vong vẻn vẹn một centimet, vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi nhưng mà Lâm Thần vừa xuất hiện, ông ta liền biết được mình chắc chẳn sẽ không chết!
"Đứng lên đi, thủ đoạn của ông ta có chút kì dị, ông thua không oan."
Lâm Thần ra hiệu bảo Chu Bổn Thanh đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Giang Ngôn Hành nhìn chăm chằm hai mắt ông †a: "Giang Ngôn Hành, tôi hỏi ông, viên đá vụn vừa rồi bị ông bóp nát trong tay lấy từ đâu ra?"
Thật ra lúc Giang Ngôn Hành vừa mới lấy thứ này ra bóp nát, thần thức của Lâm Thần đã chú ý tới, đây không phải hạt
gạo, mà là linh thạch.
Chẳng qua là hình dáng của viên linh thạch này quá nhỏ, linh khí ẩn chứa trong đó cũng chỉ được một ít mà thôi.
Nhưng mà chỉ một ít linh khí này đã đủ làm cho Lâm Thần cảm thấy chuyến đi này không uổng công.
Ít nhất cũng moi được tin tức của linh thạch từ trên người Giang Ngôn Hành này, đến lúc hắn lại bỏ tiền ra mua là được.
Nếu như tiền không mua được thì hẳn vẫn còn biện pháp. khác.
“Liên quan gì tới mày!" "Mày là tàn dư còn sót lại của nhà họ Lâm năm đó?"
"Chỉ mới mười năm trôi qua, mà mày đã học được một ít thủ đoạn rồi nhỉ."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!