Tại phủ đệ của Hộ quốc sứ ở thủ đô.
Những đám mây đen trên màn hình đã tan đi, tất cả máy bay chiến đấu và trực thăng đều đã sơ tán, thậm chí hơn nửa số tinh binh đã biến mất.
Trong Đế Hoàng sơn trang chỉ còn lại khoảng hai trăm người, trong đó không có Lâm Thần. Điều này khiến cho Thạch Hổ rất kinh ngạc.
Ông ta không hiểu tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, khung cảnh lại trở nên sạch sẽ như vậy.
Thậm chí còn chẳng có một tí khói nào, liệu hiệu suất có phải nhanh quá không?
Hay là đều bị Lâm Thần và Đoạn Nhã Thanh tiêu diệt hết rồi?
Nhưng như vậy thì khoa trương quá rồi. Cho dù bốn người liên thủ với nhau cũng không thể tiêu diệt toàn bộ trong khoảng thời gian ngắn như vậy được.
Ngoài ra, còn có hai món vũ khí Long Hồn để trấn áp tình thế nên thời gian có thể sẽ lâu hơn.
“Lão Thạch Hổ,, 1 vạn tinh binh, ba hùng binh chiến thần cùng với đội hộ quốc vệ đều biến mất. Có khi nào bọn họ đã giết được Lâm Thần rồi không?”
“Ba hùng binh chiến thần, cộng thêm vũ khí Long Hồn và một đội hộ quốc vệ chắc chẳn sẽ dễ dàng hạ gục Lâm Thần”
“Xem ra uy lực của vũ khí Long Hồn thực sự lợi hại. Cho nên nếu như phải đối mặt với chúng thì chúng ta vẫn nên cẩn thận”
Vu Chiếu Hoàng nhấp một ngụm trà, mỉm cười nhìn màn hình phân tích.
Ông ta có niềm tin mãnh liệt vào hùng binh chiến thần, vũ khí Long Hồn và hộ quốc vệ.
Mặc dù đây là quân trực thuộc lão Thạch Hổ nhưng với cảnh giới đó, cho dù võ tu có lợi hại đến đâu cũng sẽ bị tra tấn đến chết!
“Lão Vu, không đúng. Nếu như Lâm Thần bị giết thì chí ít Trữ Quốc Xương sẽ báo cáo chúng ta biết rằng hắn đã bị giết”
“Bây giờ chúng ta có nên liên lạc với bọn họ và hỏi có chuyện gì đang xảy ra không?”
“Nếu như Lâm Thần và Đoạn Nhã Thanh đã bị giết thì chúng ta sẽ báo cáo việc này lên Long môn”
“Dù sao Đoạn Nhã Thanh cũng là một võ tu cấp trấn quốc. Bất kỳ cái chết của võ tu cấp trấn quốc nào cũng là một sự kiện trọng đại ở Long quốc!”
Tô Khải Chân cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, tốc độ nhanh vượt xa tưởng tượng.
“Lão Tô nói không sai, thủ đoạn của tên tà tu này còn nhiều hơn so với chúng ta tưởng. Nhớ năm xưa khi chúng ta cùng nhau bao vây một tên tà tu, để bắt được hắn ta mà chúng ta đã mất đi tận ba người trong số bảy người.”
“Hơn nữa, thực lực của Lâm Thần còn mạnh hơn tên đó rất nhiều nên thủ đoạn của hẳn càng khó đối phó.”
Triều Lương Đạo lấy máy liên lạc với Trữ Quốc Xương.
“Quốc Xương, tôi là Triều Lương Đạo, mọi chuyện sao rồi?"
Máy vừa được kết nối, Triệu Lương Đạo trầm giọng hỏi. “Lão Triều! Tôi là *Tham lĩnh Vương Đông”
*Hộ quân là những quân lính trong Hộ quân doanh thời nhà Thanh, thành viên là người thuộc Bát Kỳ của Mãn Châu và Mông Cổ ở kinh sư. Đứng đầu Hộ quân là Hộ quân Thống lĩnh, hàm Chính nhị phẩm. Phó tướng là Tham lĩnh, hàm Chính tam phẩm, và Phó Tham lĩnh hàm Chính tứ phẩm (ban đầu là Chính ngũ phẩm, thời Ung Chính nâng lên)
“Trữ chiến thần, Chu chiến thần và cả Lý chiến thần đều đã chết trận!”
“Tất cả 1 vạn tinh binh đều đã mất sức mạnh chiến đấu. Vì mạng sống của họ, tôi chỉ có thể không tuân theo quân lệnh và đưa anh em trở về doanh trại. Xin ngài hãy trừng phạt tôi!”
Mặc dù máy đã được kết nối nhưng người nói lại là Tham lĩnh Vương Đông chứ không phải là Trữ Quốc Xương.
“Cái gì?”
“Cả ba người Trữ Quốc Xương đều tử trận?”
“Hộ quốc vệ đâu?”
“Trấn quốc tiên tử Đoạn Nhã Thanh không động thủ ư?” Thạch Hổ trực tiếp cầm lấy máy và lớn tiếng hỏi.
Nếu như Đoạn Nhã Thanh ra tay thì ông ta sẽ bắt cô chết không có chỗ chôn!
“Tất cả Hộ quốc vệ đều đã tử trận!”
“Đoạn Nhã Thanh không làm gì cả, mọi chuyện đều do một mình Lâm Thần làm!”
Giọng nói sợ hãi của Vương Đông phát ra từ máy liên lạc.
Dù đã quay lại doanh trại nhưng mọi người vẫn không thể quên được cảnh tượng đó.
“Vô dụng!”
“Toàn bộ đều là một lũ vô dụng!”
“Ngày mai. các người cùng nhau tự sát để bồi tội đi!”
Nói xong, Thạch Hổ đập nát máy liên lạc!
“Tên Lâm Thần này mới tu võ được 10 năm, mới chỉ được. 10 năm. Hiện tại thực lực của hẳn không chỉ cao ngất trời mà còn có thể dễ dàng giết chết võ tu Võ Hồn cảnh!”
“Cmn, nếu như biết hắn có thành tựu như vậy thì tôi sẽ để Bằng Nhi đi giết hắn ngay tại chỗ!”
Sắc mặt của Thạch Hổ tối sầm lại, thậm chí còn có chút tiếc nuối.
Nếu như loại bỏ tận gốc ngay từ ban đầu thì có lẽ cảnh tượng hiện tại sẽ không diễn ra.
Giờ phút này, trong lòng ông ta có một loại cảm giác khó tả, lo lắng cho tính mạng của bản thân!
Tuy rằng ông ta mạnh hơn Võ Hồn cảnh và hiện tại đang đạt đỉnh Võ Hoàng cảnh, chỉ còn một bước nữa là có thể tiến vào Võ Đế cảnh. Nhưng trong tình trạng hiện tại, có lẽ khó có thể đánh lại Lâm Thần!
Triều Lương Đạo thở dài: “Lão Hổ, đừng tức giận quá. Tuy rằng thực lực của tên Lâm Thần này có chút mạnh nhưng xem ra đầu óc của hắn không được tốt lắm.”
“Đúng vậy, lão Hổ. Nếu như hản đối đầu với chúng ta thì chẳng khác nào tự hủy hoại tương lai của bản thân. Chúng ta chỉ cần mời một võ tu trấn quốc cấp Long đến tiêu diệt Lâm Thần trong vài phút là được!”
“Lão Hổ, ông cứ yên tâm. Ở thủ đô, chúng ta có nhiều thế lực lớn như vậy, cũng có không ít thế lực siêu cấp muốn bám lấy chúng ta. Đến lúc đó, bọn họ sẽ tự ra tay giết Lâm Thần
còn chúng ta không cần phải làm gì cả!”
Bốn người bọn họ là anh em cùng sinh ra tử, bất cứ ai gặp khó khăn thì ba người còn lại sẽ giúp đố!
“Đời này của tôi có ba người là anh em rất đáng giá!” “Chúng ta hãy chuẩn bị báo cáo sự tình với Long chủ.” “Hãy để mọi thứ do Long chủ định đoạt!”
Sắc mặt của Thạch Hổ thả lỏng hơn nhiều, ông ta mỉm cười nói.
Chỉ cần báo sự việc lên Long chủ thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Cho dù bụi chưa lắng nhưng chỉ cần con trai của ông ta là Thạch Băng biết chuyện thì kết cục của Lâm Thần còn thảm gấp trăm lần hiện tại!
Hiện tại con trai của ông ta đã lọt vào Top 10 của Long Tửi
Chỉ có võ tu tiến vào Võ Đế cảnh và dưới 30 tuổi mới có thể tiến bảng xếp hạng 10 người đứng đầu Long Tử!
“Đinh Viễn Chân.”
Thạch Hổ nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên vệ tỉnh và nói một cách bình tĩnh.
“Chủ nhân, ngài có mệnh lệnh gì ạ?” Một lão giả mở cửa phòng họp và kính cẩn nói.
“Ông với Ảnh Mị lập tức tới Đế Hoàng sơn trang của thành phố Thiên Hải.”
“Nhiệm vụ của ông là đem Thẩm Tuyết Nhi về đây. Hơn nữa, tôi muốn giết toàn bộ người của Đế Hoàng sơn trang.
“Còn Mị Ảnh có nhiệm vụ chính là ẩn thân bên cạnh Lâm Thần, có thể quyến rũ thì quyến rũ. Nếu như không quyến rũ được thì nhất định phải tìm mọi cơ hội thích hợp để giết hắn”
Thạch Hổ nghiêm túc nói với lão giả.
Ông ta có một con át chủ bài, hơn nữa còn có nhiều quân bài khác.
Cho dù không báo cáo lên Long chủ, ông ta vẫn có thể dùng con át chủ bài để giết Lâm Thần.
Nhưng nếu như Long chủ nhúng tay vào thì ông ta có thể giữ được nhiều quân bài hơn.
Ngược lại, nếu như không còn quân bài nào thì chức vụ Hộ quốc sứ của ông ta có thể sẽ được giao cho người khác.
“Chủ nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụi”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!