Khi Lâm Thần xuất hiện trước mặt Trữ Quốc Xương, trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ.
Quá nhanh!
Sau đó, ông ta nhìn thấy cảnh tượng cuối cùng trong cuộc đời mình.
Lâm Thần đưa tay phải ra nắm lấy cổ ông ta, sau đó thản nhiên bóp nát cổ họng ông ta!
Lâm Thần ném xác Trữ Quốc Xương xuống đất, sau đó lao tới và vặn gãy cổ hai tên hùng binh chiến thần còn lại.
“To gan!” “Mày dám giết chết chiến thần, đây là trọng tội!”
Sắc mặt của Tổng đội trưởng Hộ quốc vệ thay đổi mạnh mẽ, mắng Lâm Thần với vẻ nghiêm khắc.
“Tùy ông nói gì cũng được.”
Lâm Thần cười thản nhiên, đi đến bên cạnh Tổng đội trưởng Hộ quốc vệ và đánh một quyền!
Bốp!
Tên đội trưởng tội nghiệp bị cú đấm của Lâm Thần biến thành một đám sương máu.
Lâm Thần không hề tỏ ra thương xót, tất cả Hộ quốc vệ còn lại đều bị hẳn giết chỉ bằng một cú đấm.
Thi thể của ba người Trữ Quốc Xương còn giữ được nguyên vẹn nhưng của Hộ quốc vệ thì không.
Sau khi giải quyết xong đám Hộ quốc vệ, Lâm Thần nhìn về phía đám tinh binh.
“Hiện tại chỉ huy của các người đã bị tôi giết chết. Nếu như các người không muốn chết thì mau rời khỏi đây.”
“Tôi chỉ nói một lần thôi!”
Sự kiên nhãn của hắn có hạn, nếu như bọn họ còn không. rời đi hoặc còn đang nghĩ cách trả thù thì Lâm Thần hẳn nhất định sẽ không tha cho bọn họ!
Mặc dù những người này mạnh hơn người bình thường nhưng bọn họ cũng không phải là võ tu, muốn tấn công người
bình thường còn cần phải xem xét tình thế.
“Mọi người hãy nghe theo lệnh của tôi, thu dọn trang bị và lập tức quay trở về!”
Một tên chỉ huy trong đám đông ra lệnh một cách dứt khoát.
Bây giờ ba quân không có người đứng đầu, mặc dù hắn ta có thể chỉ huy trận chiến nhưng làm sao có thể chiến đấu với
võ tu có vũ khí siêu cấp như vậy được?
Nếu lúc nấy tên đó thực sự muốn giết 1 vạn tinh binh thì những viên đạn đó đã xuyên thủng đầu họ rồi!
Thực ra bọn họ biết rất rõ tên đó có phải là tà tu hay không.
Nhưng trước đó vì mệnh lệnh khó trái còn bây giờ người ra lệnh đã chết nên hăn ta chỉ có thể quyết định quay trở về doanh trại trước.
“Tuân lệnh!”
Mặc dù đám tỉnh binh này bị thương nhưng lúc này, phản ứng của bọn họ rất lớn.
Trong lòng bọn họ cảm thấy nhẹ nhõm.
Bọn họ sợ rẵng đột nhiên lại có người không sợ chết thì e rằng bọn họ chỉ đành cam chịu số phận!
Lâm Thần gật đầu, sau đó quay trở lại Đế Hoàng sơn trang.
Suy cho cùng, vẫn còn một số tay sai hồi đó vẫn chưa bị tiêu diệt.
“Tiểu sư đệ, suýt chút nữa đệ dọa chết Cửu sư tỷ rồi.”
“Chị còn tưởng rằng em muốn giết chết bọn họ nữa. Nói thật, nếu như em giết hết bọn họ thì Cửu sư tỷ cảm thấy em quá cứng nhắc”
Đoạn Nhã Thanh thở phào nhẹ nhõm, bàn tay nhỏ bé khẽ vỗ vào ngực mình nói.
Cô vừa lại võ tu vừa là tu sĩ. Đối với người bình thường, nếu có thể xử theo luật thì dùng luật còn nếu không xử được bằng luật thì cô sẽ chế ngự bọn họ và chờ xử theo pháp luật.
Nói cách khác, bọn họ có thể đánh đập hoặc la mắng những người có ý định xấu còn việc giết chóc thì để lại cho người thi hành pháp luật.
Nhưng cũng không phải lúc nào cũng như vậy, nếu như động vào vảy ngược của bọn họ thì nhất định bọn họ sẽ giết ngay lập tức!
“Cửu sư tỷ, tôi thực sự là người rất cứng rắn.”
“Nếu như tôi là tà tu. Là kẻ sát nhân điên cuồng thì tôi sẽ không để cho họ sống đâu.”
“Hơn nữa, nếu như bọn họ không rời đi thì tôi sẽ ra tay.” Lâm Thần thờ ơ trả lời. “Lâm thiếu!"
“Thực lực của Lâm thiếu quá lợi hại, chúng tôi thực sự rất khâm phục ngài!”
“Trước đây là do chúng tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, xin Lâm thiếu hãy rộng lượng!”
“Lâm thiếu, ngài muốn làm bất cứ việc gì thì chỉ cần mở lời nói với chúng tôi là được. Ngài có thiếu tiền không ạ? Nếu như ngài thiếu tiền thì cho dù 500 triệu hay 1 tỷ, chỉ cần ngài gật đầu, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị ngay cho ngài!"
“Tôi xin thề,sau này Liên minh Võ tu các tỉnh phía nam sẽ toàn lực ủng hộ ngài, sẽ là đồng minh trung thành nhất của ngài!"
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé
Thấy Lâm Thần đi tới, Chu Bổn Thanh hạ tư thế xuống mức thấp nhất!
Nếu như không phải đang có rất nhiều người của Đế Hoàng sơn trang đang dõi theo thì ông ta nhất định sẽ quỳ lạy Lâm Thần trước rồi mới nóil
“Lâm thiếu!”
“Trước kia là do tôi có mắt như mù nhưng thân là Minh chủ của Liên minh Võ tu thành phố Thiên Hải, nếu như lúc đó tôi ngăn cản thì e răng sẽ bị trừng phạt!”
“Bây giờ tôi và Tỉnh minh chủ đã hiểu được thủ đoạn của Lâm thiếu, chúng tôi chỉ mong Lâm thiếu hãy tha thứ cho chúng tôi!”
Còn Lỗ Vạn Tùng chỉ đơn giản quỳ rạp xuống trước Lâm Thần, sau đó dập đầu với hẳn ba lần!
Đoạn Nhã Thanh đứng bên cạnh Lâm Thần không nói gì, nếu là cô thì nhất định cô sẽ tha cho bọn họ.
Thế nhưng với tính cách của tiểu sư đệ, có lẽ hẳn sẽ không tha.
Lâm Thần nhìn Chu Bổn Thanh cúi thấp người cùng với Lục Vạn Tùng quỳ trên mặt đất không nói lời nào. Hắn đang có suy nghĩ xem có nên để hai người này đi hay không.
Nhắc mới nhớ, hai người này và Liên minh Võ tu năm đó không hề tham gia vào vụ thảm sát, họ không ngăn cản những người đó là vì thân phận Hộ quốc sứ của Thạch Hổ nên mới bắt buộc nhắm mắt làm ngơ.
Tình thế mạnh hơn người.
Vì vậy, Lâm Thần quyết định tha cho bọn họ.
Đồng thời cũng bỏ qua cho Liên minh Võ tu.
Hắn có một ngôi nhà ở thành phố Thiên Hải, mặc dù hắn là người duy nhất còn sống sót nhưng dù sao thì ngôi nhà vẫn ở đó.
Tương lai có thể hản sẽ phải đối phó với Liên minh võ tu nhưng nếu giết hết bọn họ thì hắn cũng chẳng khác nào tà tu.
Từ nay về sau, Liên minh Võ tu các tỉnh phía nam sẽ trở thành tay sai đắc lực của Lâm Thần, có thêm tay sai cũng chẳng có hại gì.
Không chỉ tha cho bọn họ mà còn tha cho cả Thương hội của thành phố Thiên Hải.
Giống như Liên minh Võ tu hồi đó, tay chân của bọn họ tương đối sạch sẽ.
Trong Thương hội có rất nhiều thứ kỳ lạ bao gồm đồ cổ, vũ khí và vật liệu dành cho võ tu sử dụng.
Điều quan trọng nhất là đôi khi cũng có thể mua được băng linh thạch.
Thậm chí nếu như hẳn muốn tiến lên Nguyên Anh thì hẳn cũng phải lấy được một số thứ từ Thương hội.
Đây là một số thông tin hữu ích từ ký ức của Cao Tông.
Rồi còn có những võ tu từ các gia tộc nhỏ, năm đó bọn họ không có năng lực đó nên đành từ bỏ.
“Tôi có thể tha cho mấy người.”
“Mặc dù hôm nay trong sơn trang của tôi có kẻ thù nhưng. không phải ai cũng có mặt.”
Lâm Thần nói xong lời này liền dừng lại và nhìn Chu Bổn Thanh.
“Lâm thiếu yên tâm!”
“Bây giờ tôi sẽ đi điều động người của Tỉnh minh tới đây. Liên minh võ tu của chúng tôi sẽ tiêu diệt tất cả những gia tộc tham gia vào vụ thảm sát năm đó!”
Chu Bổn Thanh hiểu ngay ý của Lâm Thần, ông ta lập tức lấy điện thoại di động ra và cười nịnh nọt với Lâm Thần.
Lâm Thần gật đầu.
Sau đó, Chu Bổn Thanh liền gọi điện và yêu cầu dẫn theo một đội 200 người chạy tới đây ngay.
Đồng thời, ông ta yêu cầu các thành viên thuộc Liên minh Võ tu từ một số thành phố lân cận tập hợp về thành phố Thiên
Hải càng nhanh càng tốt!
Sau khi nhìn thấy Lâm Thần đi vào, Chu Bổn Thanh thở phào nhẹ nhõm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta sợ Lâm Thần sẽ tát mình một phát, biến ông ta thành một đám sương máu. Dù sao lúc nấy ông ta đã nhìn thấy một mặt cực kỳ tàn nhẫn của Lâm Thần.
Mặc dù ông ta không biết những gia tộc nhỏ nào tham gia vào vụ năm đó nhưng Lỗ Vạn Tùng lại biết. Điều này khiến ông ta dễ xử lý hơn nhiều.
Lỗ Vạn Tùng ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển và cảm thấy vô cùng may mắn.
May mà ông ta quỳ xuống, nếu không thì sẽ gặp nguy hiểm về tính mạng.
Mất mặt đã là gì, nếu mất mạng thì sau này đến cơ hội mất mặt cũng chẳng còn.
“Đừng qua đây!”
“Lâm Thần! Nếu như cậu muốn Thẩm Tuyết Nhi sống sót thì hãy để chúng tôi đi!"
“Tôi đã hạ độc Thẩm Tuyết Nhi. Nếu như cậu dám giết tôi thì tôi sẽ không giải độc!”
“Nếu như cậu không tin thì cứ đi hỏi Thẩm Tuyết Nhi xem 12 giờ đêm qua, bụng của cô ta có đau như cät không!”
Khi Trần Độ Hải nhìn thấy Lâm Thần từ từ đi tới, tim ông †a vọt lên tận cổ họng, ông ta giận dữ hét lên.
“Trần Độ Hải!”
“Rốt cuộc ông đã hạ độc gì với con gái của tôi?”
Thẩm Trọng cảm thấy máu dồn lên não, lúc này ông ấy lập tức đứng dậy vì sự an toàn của con gái.
Thân thể Thẩm Tuyết Nhi run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Đúng như Trần Độ Hải nói, mấy đêm gần đây, bụng của cô cứ sau 12 giờ đêm là đau dữ dội nhưng cơn đau sẽ biến
mất sau khoảng nửa tiếng.
Đây là điều khiến cho cô bận tâm suốt mấy ngày nay, cô từng cho răng nguyên nhân là do cái lạnh ở trong sơn trang.
Ai mà ngờ lại do chính Trần Độ Hải hạ độc cô! Bốp!
Lâm Thần không thèm để ý tới Trần Độ Hải và tát ông ta một phát thành đám sương máu.
“Chat” “Lâm Thần! Ông đây liều mạng với mày!”
Thấy cha mình biến thành sương máu và bay đi trong gió, Trần Long đỏ mắt gầm lên với Lâm Thần.
Câu trả lời cho Trần Long là cú đấm của Lâm Thần. “Lâm thiếu!”
“Lâm thiếu xin hãy tha cho tôi. Tôi biết cách giải độc cho. Thẩm Tuyết Nhi!”
“Chỉ cần anh thả tôi ra, anh muốn tôi làm gì cũng được!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!