Lâm Thần Tại phủ đệ Hộ quốc sứ ở thủ đô. Ầm!
Thạch Hổ đập mạnh lên chiếc bàn Bát Tiên bằng gỗ lê đắt tiền, chỉ trong nháy mắt chiếc bàn Bát Tiên vỡ vụn thành bột phấn!
“Mấy người nhìn đi, mau nhìn đi!”
“Đoạn Nhã Thanh là trấn quốc tiên tử nhưng lại đi bảo vệ Lâm Thần, một tên tà tu!”
“Liêu Thâm không chỉ là nhị quản gia của tôi mà còn là 'Tổng tham mưu trưởng của Hộ quốc vệ!”
“Tôi không sợ bị Lâm Thần vả mặt nhưng sao hắn có thể tát vào mặt Hộ quốc vệ của Long quốc như thế được?”
“Chúng ta không thể tha cho kẻ đã giết Tổng tham mưu trưởng của Hộ quốc vệ được!”
Thạch Hổ chỉ vào màn hình tinh thể lỏng ở trên tường và nói với vẻ mặt u ám.
Có thể nhìn thấy hình ảnh thông qua vệ tinh. Mặc dù không có âm thanh nhưng từ hành động của Đoạn Nhã Thanh, có thể thấy rằng cô muốn bảo vệ Lâm Thần.
Thực ra kể từ khi Đoàn Nhã Thanh xuất hiện, ông ta đã lùi một bước lớn.
Vì dù sao cô cũng là một võ tu trấn quốc và cũng là đồng liêu của ông ta. Tuy không cùng hội cùng thuyền nhưng lại khác biệt về cấp bậc, nếu như động vào cô thì những người cùng thuyền với ông ta có thể sẽ gặp rắc rối.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy Liêu Thâm bị Lâm Thần bóp cổ, ông ta đã quyết tâm chiến đấu liều mạng!
Số lượng cường giả cùng thuyền với ông ta không hề kém hơn hội cùng thuyền với Đoạn Nhã Thanh, thậm chí còn nhiều hơn!
“Lão Hổ, đừng tức giận nữa. Cho dù Lâm Thần có phải là tà tu hay không, nếu như hắn đã giết Liêu Thâm thì hắn nhất định phải cho chúng ta, cho quốc gia một lời giải thích!”
“Lão Hổ, lão Vu nói đúng đấy. Đoạn Nhã Thanh còn trẻ mà đã lên đến cấp trấn quốc. Tuy nhìn bề ngoài có vẻ oai phong nhưng thực ra lại không được trọng dụng. Chúng ta chỉ cần cùng nhau báo cáo chuyện này, bất kể ai cùng hội cùng thuyền với Đoạn Nhã Thanh đều phải tuân theo quy củ!”
“Hiện tại Long chủ còn đang thương nghị vấn đề kẻ địch nước ngoài tập kích quấy rối. E rằng ngài ấy còn chẳng có thời gian đến gặp chúng ta. Lế nào chúng ta cứ phải đợi mãi sao?”
Trong phòng còn có ba võ tu cấp trấn quốc, ba người đều là người cùng thuyền với Thạch Hổ. Chỉ cần bọn họ cùng nhau báo cáo, cộng thêm với hình ảnh từ vệ tinh này, không chỉ Lâm Thần phải chết mà ngay cả Đoạn Nhã Thanh cũng sẽ bị trừng phạt!
“Chờ báo cáo lên cấp trên cũng không còn kịp nữa. Hội nghị của Long chủ không thể nào kết thúc trong vòng nửa canh giờ, chúng ta cứ giết trước đã rồi tính saul”
“Cho dù tên Lâm Thần này có kiêu ngạo đến đâu, chỉ cần hẳn dám ra tay với quân hùng binh, Long chủ nhất định sẽ
không bao giờ bỏ qua!”
Thạch Hổ xua tay, lấy máy liên lạc ra: “Trữ Quốc Xương, tôi ra lệnh cho ông giết chết Lâm Thần!”
“Nếu như có người dám phản kháng thì cứ giết sạch!”
Tại lối vào của Đế Hoàng sơn trang ở thành phố Thiên Hải.
“Hắn không sợ sao? Hản không biết mình đang tạo ra một cái bẫy lớn cỡ nào sao?”
“Liêu Thâm là Tổng tham mưu trưởng của Hộ quốc vệ! Chỉ cách một bước nữa là lên trấn quốc!”
“Chưa nói đến Minh chủ một vùng, cho dù là Tổng minh chủ của chúng ta nhìn thấy Liêu Thâm cũng phải cung kính lễ phép!”
Toàn thân Chu Bổn Thanh run rẩy, da đầu nhiều năm không tê, giờ tê dại như bị điện giật.
“Tỉnh minh chủ, đây không phải là chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào được nữa. Nếu như lần này Lâm Thần còn có thể sống sót thì chúng ta nhất định sẽ cung kính với hắn!”
“Nếu không thì Liên minh Võ tu của chúng ta trở thành lịch sử mất!”
Lỗ Vạn Tùng nói với Chu Bổn Thanh tất cả những suy nghĩ của mình.
“Nói thừa!”
“Đó là chuyện đương nhiên!”
Chu Bổn Thanh thở dài nói.
Não của ông ta có vấn đề mới tiếp tục thể hiện thái độ cứng rắn với Lâm Thân. Đến lúc đó ông ta nhất định sẽ hạ thấp bản thân, chỉ cần có thể sống sót thì những thứ khác đều không quan trọng!
“Tôi đã từng nói rằng mình rất ngưỡng mộ các ngư:
“Chính bởi vì sự nỗ lực và âm thầm cống hiến của các người nên người dân Long quốc mới có được cuộc sống an cư lạc nghiệp.”
“Nếu như các người kiên trì tuân theo mệnh lệnh, muốn ra tay chống lại tôi thì Lâm Thân tôi sẽ không ngồi yên chờ chết đâu.”
“Tuy nhiên nếu như các người rút lui thì tôi sẽ quên đi tất cả mọi chuyện trong quá khứ”
Lâm Thần không phải kẻ sát nhân điên cuồng. Mặc dù hẳn máu lạnh nhưng tất cả những chuyện này đều là do vụ thảm sát mười năm trước.
Hắn chỉ có một tâm niệm duy nhất đó là trả thù.
Bất cứ ai ngăn cản hẳn trả thù thì đều sẽ bị coi là đồng phạm.
Nhưng bây giờ hẳn đang đối mặt với một nhóm tinh binh tụ họp tại đây vì mệnh lệnh cũng như tinh thần chiến đấu của quân đội!
Không phải vì Lâm Thần sợ hãi mà là hẳn không hề biết sợ là gì.
Cho nên hẳn mới cảnh báo bọn họ trước, nếu như bọn họ vẫn không rút lui thì nắm đấm sắt của hắn sẽ quét sạch tất cả những kẻ cản đường!
Ding ling ling~
Lúc này, chuông điện thoại của Đoạn Nhã Thanh vang
lên. Ding ling ling~ Tương tự, điện thoại của Trữ Quốc Xương cũng vang lên!
“Tiểu Nhã, mau lập tức rút lui và đừng bảo vệ tiểu sư đệ nữa!"
“Những người đó định cùng nhau báo lên Long chủ liên minh. Dù sao Liêu Thâm cũng là Tổng tham mưu trưởng của Hộ quốc vệ, đồng thời cũng là đại diện cho bộ mặt của Long quốc. Nếu như cô còn tiếp tục giúp đỡ tiểu sư đệ thì chúng tôi sẽ không thể bảo vệ cô được nữal”
“Nếu như cô còn không rút lui thì dựa theo sự hiểu biết của tôi, ông ta nhất định sẽ nhân cơ hội này đối phó với cô!”
Một giọng nói thuần phác đầy khẩn thiết vang lên trong điện thoại.
“Rút lui?” “Với tôi, không bao giờ có chuyện rút luil”
“Những kẻ tự cho mình là đúng này chỉ là con sâu cái kiến trước mặt tiểu sư đệ của tôi mà thôi”
“Cho dù bọn họ có lợi hại, thậm chí còn lợi hại hơn cả tiểu sư đệ của tôi, nếu như muốn giết tiểu sư đệ thì bọn họ cũng phải bước qua xác của tôi trước đãi”
“Cô...”
Giọng nói khẩn thiết ở đầu bên kia điện thoại dừng lại vì Đoàn Nhã Thanh đã bóp nát điện thoại.
'Trữ Quốc Xương ngắt điện thoại, hít một thật sâu rồi giơ tay phải lên.
“Xin lỗi Lâm Thần, tôi cũng là tuân theo quân lệnh mà thôi."
“Nghe lệnh của tôi, khai hỏa!” Trữ Quốc Xương hạ tay phải xuống với vẻ mặt nuối tiếc!
Thực ra những gì Lâm Thần vừa nói khiến cho ông ta vô cùng cảm động.
Ông ta cũng đã từng phải bước từng bước một mới đến được vị trí như hiện tại và sẽ không bao giờ quên nghĩa vụ của bản thân.
Nhưng bây giờ đối mặt với mệnh lệnh của Hộ quốc sứ, ông ta nhất định phải thực hiện theo!
Đối với những người quân nhân như bọn họ, một ngày làm quân nhân, cả đời vẫn sẽ là quân nhân. Việc tuân theo mệnh lệnh đã khắc vào tận xương tủy, xin lỗi Lâm Thần là đã vị phạm quy củ rồi!
Sau khi Trữ Quốc Xương ra lệnh, đám tinh binh cùng với hai hùng binh chiến thần đều đồng loạt tấn công Lâm Thần!
Đoàn Nhã Thanh hừ lạnh một tiếng, cô đang định ngưng tụ linh khí để chống lại công kích thì phát hiện tiểu sư đệ của cô là Lâm Thần duỗi bàn tay phải và xòe năm ngón tay ra.
Vù vù!
Trên bầu trời lập tức tràn ngập mây đen dày đặc, bao phủ toàn bộ đỉnh đồi của Đế Hoàng sơn trang.
Những tia sét hung bạo ẩn trong đám mây đen không ngừng lóe lên như thể có một con thú khổng lồ nào đó sắp thoát ra!
Bất kể đạn pháo hay đạn bay từ hướng nào, kể cả vũ khí Long Hồn phát ra những tia sáng đáng sợ đều bị chặn bởi một tấm màn chắn vô hình cách Lâm Thần ba mét!
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
“Tại sao hắn có thể chặn được những luồng đạn này?”
Sắc mặt của Trữ Quốc Xương thay đổi rõ rệt, ngơ ngác trước cảnh tượng vô cùng kỳ quái trước mắt.
Không chỉ Hộ quốc vệ hay tinh binh mà ngay cả những người ở trong sơn trang đều chấn động trước cảnh tượng này!
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, có rất nhiều tinh binh sợ hãi tới mức không dám tiếp tục nổ súng.
“Tiếp tục bản!” “Tôi không tin hắn có thể chống cự được mãi!” Trữ Quốc Xương lấy lại sự bình tĩnh, hét lớn một tiếng.
Lạch cạch lạch cạch lạch cạch
Thiên chức của bọn họ là tuân theo mệnh lệnh và đó cũng là phản xạ có điều kiện!
“Tiểu sư đệ lợi hại quá!”
Đoạn Nhã Thanh hoàn toàn choáng váng, không nói nên lời.
Mặc dù cô cũng có thể chặn được đòn tấn công của những vũ khí nhiệt này nhưng cũng chỉ là tạo ra lá chản bảo. vệ xung quanh mình.
Đừng nói đến cô, ngay cả tám vị sư tỷ của cô chắc chắn cũng không mạnh băng Lâm Thần!
Bàn tay phải của Lâm Thần nằm chặt lại, sau đó lại thả ra!
Vù!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!