Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Huyết Ngục Ma Đế - Diệp Đông (FULL)

 Sự xuất hiện của Diệp gia đã khơi dậy tiếng reo hò của đám đông. Danh tiếng của ba thế gia ở trấn Thu Diệp cũng khá tốt nên dân chúng trong trấn đều ủng hộ cả ba thế gia này. 

 Diệp Nguyên Quân mỉm cười gật đầu chào hỏi với mọi người xung quanh. 

 Mặc dù Diệp Đông đã cố hết sức để mình không quá nổi bật nhưng vẫn có người tinh mắt nhìn thấy hắn, thế là đủ các loại lời bàn tán ồ ạt vang lên. 

 “Nhìn kìa, Diệp Đông, nghe nói chưa? Vì Diệp gia gặp biến cố lớn, Diệp Đông đã từ thiên tài biến thành kẻ tàn phế rồi!” 

 “Đúng thế, ta cũng nghe nói. Hầy, vận xui tràn vào Diệp gia rồi, chắc họ không giữ được thứ hạng trong cuộc thi lần này rồi.” 

 “Ừm, Diệp gia đặt hết hi vọng vào Diệp Đông ngay từ đầu, mà giờ hắn lại mất sạch tu vi, trong thế hệ đệ tử thứ ba của Diệp gia có ai xuất sắc đâu.” 

 Tuy tiếng bàn tán rất nhỏ nhưng lại truyền vào trong tai các thành viên Diệp gia hết sức rõ ràng, nhưng họ cũng chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy. 

 Diệp gia là chủ võ đài nên đến sớm nhất, phía đông võ đài là chỗ ngồi được sắp xếp sẵn cho họ. Sau khi cả đoàn người ngồi xuống, có người hồi hộp, có người hào hứng, chỉ có Diệp Đông tỏ ra vô cùng bình tĩnh như thể chỉ là người ngoài cuộc. 

 Một lát sau, lại một tràng tiếng reo hò vang lên, người của La gia đến! 

 La gia và Diệp gia đều có một cao thủ linh ấn thập trọng toạ trấn. Về phần Lâm gia, tuy không có cao thủ linh ấn thập trọng nhưng họ lại có hai cao thủ linh ấn cửu trọng, bởi vậy thực lực của ba gia tộc cũng chênh lệch không lớn lắm. 

 La gia cũng có hơn mười người tới, dẫn đầu là gia chủ La Vinh, theo sau ông ta là hai nhi tử và hai đệ tử đời thứ ba của ông ta. 

 Đám người Diệp Nguyên Quân đứng dậy chào đón, sau một lúc trò chuyện đơn giản, ánh mắt của người La gia đều không hẹn mà cùng đổ dồn vào Diệp Đông. Hiển nhiên họ cũng có nghe nói về biến cố mà Diệp Đông gặp phải, chẳng qua chưa thể xác định, bây giờ thấy Diệp Đông ngồi ở phía sau cùng thì có lẽ lời đồn là thật. 

 Diệp Đông cũng đang quan sát người La gia, có điều ánh mắt của hắn chỉ tập trung vào thanh niên trông có vẻ ngang ngược hơn cả Diệp Long, La Văn Tuấn, trưởng tôn của La gia, mười bảy tuổi, linh ấn lục trọng! 

 La Văn Tuấn vừa mắt đối mắt với Diệp Đông, trên mặt lập tức lộ ra vẻ đắc ý. Các thanh niên tài tuấn của ba thế gia đều đang ngấm ngầm đọ sức với nhau, bây giờ thấy Diệp Đông mất sạch tu vi, La Văn Tuấn vui cũng là lẽ đương nhiên. 

 Không đợi hai gia tộc Diệp và La trò chuyện xong, người của Lâm gia đã đến. 

 Lâm gia, gia chủ Lâm Phong và đại nhi tử của ông ta là Lâm Mặc đều có linh ấn cửu trọng, nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là đại nhi tử của Lâm Mặc, Lâm Nhất Phàm, trưởng tôn Lâm gia, mười bảy tuổi, có linh ấn thất trọng! 

 Nét mặt của Diệp Nguyên Quân và La Vinh đều trở nên khó coi, mặc dù họ cũng biết Lâm Nhất Phàm được khen là một kỳ tài hiếm có trước giờ của Lâm gia, nhưng ba năm trước hắn ta chỉ mới có linh ấn ngũ trọng, mà giờ lại có linh ấn thất trọng. Tốc độ tu luyện nhanh như thế thì ngay cả Diệp Đông trước đây cũng không bằng. 

 Sự xuất hiện của Lâm Nhất Phàm khiến hai gia tộc Diệp và La đều cảm thấy lo lắng. Xem ra trong cuộc thi lần này, Lâm gia chắc chắn sẽ là gia tộc thắng cuối cùng! 

 Lâm Nhất Phàm đột nhiên nháy mắt với Diệp Đông, sau đó nhổ một cục đờm đặc xuống đất rồi lấy chân di thật mạnh, mặt mũi tràn đầy chế nhạo. 

 Hành động này rõ ràng là đang khích bác Diệp Đông, nhưng hắn chỉ cười nhạt một tiếng, không rảnh đếm xỉa tới. 

 Mặc dù cả ba gia tộc đều đã đến đông đủ, nhưng cuộc thi chưa bắt đầu, vì họ đều đang đợi thành chủ thành Dật Phong Đông Phương Bạch xuất hiện. 

 Cuối cùng có hai bóng người từ từ xuất hiện ở phía xa, thong dong đi về phía này, gia chủ của ba thế gia đều vội vàng đứng dậy chào đón. 

 Thành chủ của thành Dật Phong, Đông Phương Bạch khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, khí chất không giận tự uy, theo sau lưng ông ta là một ông lão gầy nhom trông khá trầm. 

 Khi nhìn thấy ông lão này, tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì họ chưa từng gặp người này, có điều cũng chẳng ai để tâm lắm. 

 Mặc dù Đông Phương Bạch cũng có linh ấn thập trọng, nhưng có thể đứng đầu một toà thành tất nhiên sẽ có chỗ dựa lớn mạnh, do đó cả ba thế gia đều không dám thất lễ. 

 “Thành chủ đại nhân đang bận mà vẫn tới đây xem cuộc thi của chúng ta, có thể nói là rồng đến nhà tôm rồi đấy ạ!” Diệp Nguyên Quân cười chào hỏi. 

 “Ha ha!” Đông Phương Bạch cười to: “Diệp gia chủ khách sáo rồi.” 

 Đoàn người đi đến ngồi xuống cạnh võ đài, Đông Phương Bạch ngồi ở ghế chủ toạ. Vừa ngồi xuống, ông ta đột nhiên quay sang nhỏ giọng hỏi Diệp Nguyên Quân: “Diệp gia chủ, ai là Diệp Đông vậy?” 

 Diệp Nguyên Quân hơi ngạc nhiên, biết được Đông Phương Bạch chắc chắn đã nghe đồn gì đó, bèn thầm cười khổ, đưa tay chỉ về phía Diệp Đông: “Đó là Đông Nhi, để ta gọi thằng bé lại đây chào thành chủ.” 

 “Không cần, không cần!” Đông Phương Bạch khoát tay, quay sang khẽ gật đầu với ông lão đằng sau lưng mình, sau đó ông lão đưa mắt nhìn về phía Diệp Đông. 

 Diệp Đông vốn đang thì thầm với đại ca Diệp Danh của mình, nhưng bỗng nhiên cảm thấy mất tự nhiên, thế là ngẩng phắt đầu lên, đúng lúc đối mắt với ông lão. 

 Một tia sáng lạnh loé qua trong mắt Diệp Đông, hắn thầm khâm phục trong lòng, không biết ông lão này có lai lịch gì mà ánh mắt lại sắc bén đến thế, không hề thua kém gia gia của hắn chút nào. 

 Nhưng hắn cũng không để tâm lắm, nếu ông ta đi theo thành chủ tới đây thì chắc chắn là quản gia hoặc hộ vệ gì đó của thành chủ, không liên quan gì đến hắn. 

 Nếu người đã đến đủ, đương nhiên cuộc thi cũng phải chính thức bắt đầu. Sau khi Diệp Vân Thiên giải thích sơ lược về quy tắc, nữ nhi của ông ấy là Diệp Linh bật nhảy lên võ đài. 

 Tính cách của Diệp Linh khá lạnh nhạt, nàng ấy không thích nói chuyện nên chỉ chắp tay với xung quanh một lượt, sau đó ngưng thần tĩnh khí, đứng đó chờ người khiêu chiến mình. 

 “Để ta chăm sóc Diệp tỷ tỷ cho!” 

 La Văn Tuấn khoan thai bước tới trước mặt Diệp Linh. 

 Diệp Linh không hề khách khí với La Văn Tuấn, ra dấu tay: “Mời!” 

 Vừa dứt lời, Diệp Linh tung một chưởng, mà La Văn Tuấn rõ ràng không ngờ Diệp Linh nói đánh là đánh ngay, hắn ta giật nảy mình, liên tục nhảy về phía sau để tránh một chưởng này. 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!