Nghe thấy tiếng cười man dại của bố mình, Hoàng Đào cảm thấy từng tế bào trong cơ thể hưng phấn của mình nhảy lên vì sung sướng:
“Bố, rốt cục thì bố định làm như thế nào?”
Làm thế nào?
Hoàng Quốc Thăng cười dữ tợn:
"Nhớ kỹ, không phải Ngô Quang Vinh đánh các con, mà là Lâm Phàm đánh các con!"
Cái gì!
Hai người Hoàng Đào sững sờ một cái, sau đó phản ứng ngay lập tức:
"Bố, bố là muốn cậu con ra mặt sao?"
Cậu của Hoàng Đào là đội trưởng Đội cảnh sát Giang Thành.
Mà nếu Lâm Phàm đánh Hoàng Đào, vậy thì cậu của anh †a có thể ra mặt và bắt Lâm Phàm đến đồn cảnh sát.
"Không sai!" Trong mắt Hoàng Quốc Thăng hiện lên ác ý rõ rệt:
"Chỉ cần hắn bị cậu con bắt lại, vậy thì bức cung ra phương thuốc, đoạt lấy trang phục Đế Vương! Thậm chí cuối cùng, khiến hắn chết trong đó."
Uỳnh!
Những lời này vừa nói ra, Hoàng Đào và Từ Diễm Hồng đều vui sướng ngây ngất.
"Ha ha ha...Hay! Bố, bố mau gọi điện cho cậu con đi, giết chết tên khốn kiếp đó! Nhất định phải bắt hắn chết!"
"Nhà họ Hoàng chúng ta phát tài rồi, tên đó chết chắc rồi! Haha..."
Trong chớp mắt, ba người nhà họ Hoàng cười một cách vừa hưng phấn vừa độc ác.
Tập đoàn Bạch Thị!
Khi Bạch Y và Lâm Phàm lái xe đạp điện đến dưới tòa nhà của tập đoàn thì cũng đã khoảng mười giờ.
Ông Dương không đi cùng họ mà quay lại tập hợp đội ngũ thiết kế của mình.
Hả?
Chỉ là vừa bước vào cửa lớn của tập đoàn, đôi lông mày xinh đẹp của Bạch Y bất giác cau lại, bởi vì cô phát hiện tập đoàn vắng tanh, đặc biệt là bầu không khí, dường như có chút ảm đạm.
"Xảy ra chuyện gì thế?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!