Sói Trắng, Bạch Vu Nữ đều là BOSS ấn của Rừng Rậm Băng Sương. Thứ không có giá trị thực dụng như mề đay Mỉthril, Lam Hà hoàn toàn không đau lòng, nhưng răng của Sói Tráng lại rất quý giá.
Rừng Rậm Băng Sương không thuộc kiểu cho người chơi học tập như phó bản ở thôn tân thủ, một ngày mỗi người chỉ được vào tối đa bốn lần, bốn lần này BOSS ẩn còn khó thể chạm mặt, huống hồ chỉ hai phần ba tỷ lệ BOSS gặp được chưa chắc là Sói Trắng.
Nếu như Diệp Tu chỉ muốn 8 cái răng nhọn của Sói Trắng, Lam Hà cũng không do dự. Nhưng vừa muốn 72 tơ nhện cường lực lại muốn cả 8 răng nhọn, Lam Hà chỉ cảm thấy tên này có lòng tham không đáy, không hổ là người sẽ vì BOSS ẩn mà hại chết toàn đội. Dù kỹ thuật của tên này tốt, nhưng nhân phẩm không được, lôi kéo người như vậy vào công hội có thích hợp không?
Lam Hà đã bắt đầu do dự, Diệp Tu bên kia cũng từ tốn gửi tin sang:
“Nhiều hả? Vậy tui không cần mề đay nữa, được không?”
Lam Hà dở khóc dở cười, nhanh chóng trả lời: “Người anh em, chúng ta đều là người hiếu chuyện, loại đồ vật như mề đay này ông muốn nhiều hay ít cũng chẳng sao, nhưng tơ nhện cường lực và răng của Sói Trắng…”
“Vậy ông thấy bao nhiêu mới phù hợp?” Diệp Tu hỏi.
“Chọn một trong hai.” Lam Hà nói.
“Đây… thực sự khó chọn a!” Diệp Tu nói.
“Cá cùng chân gấu không thể lấy cả haỉ, ông anh à.” Lam Hà thành khẩn bảo.
“Vậy răng Sói Trắng đi!” Diệp Tu
nói.
“Được.” Lam Hà thở dài một hơi.
“Tơ nhện cường lực thì bao nhiêu mới được a?” Diệp Tu nói tiếp.
Lam Hà sém chút hộc máu.
“40 cái thế nào?” Diệp Tu hỏi.
“Ông anh, ông thật…” Lam Hà chợt không biết nói gì.
“30 cái?”
“Ách…”
“25. Thế này được không?” Diệp Tu
Lam Hà ỉm lặng hồi lâu, tay để trên bàn phím nhưng lại không tìm được cảu trả lời thích hợp.
“24?”
Lam Hà bồng nhiên mềm lòng, người ta cũng đã giảm số lượng từng chút rồi, đường đường là người của Lam Khê Các lại vì tơ nhện cường lực mà cò kè mặc cả, có mất mặt không chứ? Lam Hà vổ phím: “Được, cứ thế đi!”
Lam Hà lúc này mới thở phào, kết quả lại một tin nhắn nhảy đến: “Vậy cho tui thêm mề đay Mithril, dù sao ông cũng không cần mà đúng không?”
Lam Hà té “rầm” từ trên ghế xuống, đây rốt cuộc là đứa nào? Mề đay Mithril không có giá trị, vậy mà cũng cố chiếm lơi cho đươc hả?
“ông cần nhiều thứ này làm chi?” Lam Hà nghĩ không ra bèn hỏi.
“Trong mắt ông thứ này hoàn toàn vô dụng, nhưng trong mắt một số người thì giá trị của nó sẽ khác xa.” Diệp Tu nói.
Lam Hà đương nhiên biết Diệp Tu nói chính là mấy cô nàng thích đồ trang sức, quả nhiên tên này muốn tán gái ư? Một cái thì thôi đi, muốn nhiều thế này là định tán bao nhiêu em gái đây? Lam Hà âm thầm khinh bỉ người này xong liền hỏi: ‘Vậy ông muốn mấy
cái?”
“Ông không phải bảo không sao ư? Vậy cho tui hết nhé?” Diệp Tu nói.
“Tụi tui cũng không có nhiều, chỉ có hai cái…” Lam Hà chẳng thể làm gì khác hơn ngoài nói dối, đồng thời tự hận bản thân vì sao lại bảo “cũng chẳng sao”. Thứ này quả thực không có giá trị, nhưng cũng là trang sức, tặng mấy em gái trong công hội cũng là lựa chọn tốt, khi không đưa hết cho tẻn này thì hơi tiếc.
Diệp Tu đáp lại bằng một sự im lặng tuyệt đối khiến Lam Hà mặt đỏ tới mang tai. LỜI nói dôi này thật sự quá vụng, nhưng lời đã nói rồi, Lam Hà đành mặt dày chống đỡ: “Cứ thế đi há?”
“Nếu ra BOSS ấn thì phân phối thế nào?” Diệp Tu lại hỏi một câu.
“Mọi người đố xí ngầu!” Lam Hà trả lời thật dứt khoát.
Im lặng tuyệt đối vẳn là Im lặng tuyệt đối. Lam Hà thở dài, một người nỗ lực chiếm lợi thế thì làm sao bị lừa được. Đố xí ngầu, nhìn thì công bằng. Nhưng bốn người Lam Hà thân thiết nhau, bẽn này chỉ duy nhất tên kia là người ngoài, đố là bốn so một, bọn họ hiển nhiên được lợi hơn. Tên kia cũng biết rõ điều này.
“Ha ha, tui đùa thôi…” Lam Hà vội vã pha trò, “Nếu xuất hiện ẩn, kỷ lục có lẽ không đoạt được nữa, chẳng phải khiến ông anh phí công rồi. Đồ vật rơi từ BOSS ấn thì cho ông chọn trước, thế nào?”
“Tốt, quyết định vậy đi.” Diệp Tu đồng ý rồi.
“Vậy chừng nào ông anh tới! Tụi tui đều ở Rừng Rậm Băng Sương rồi!” Lam Hà nói.
“Chờ chút, tui đánh xong phó bản này sẽ ra.” Diệp Tu nói.
“Được.” Lam Hà gật đầu, cuối cùng nhìn Diệp Tu trong danh sách bạn tốt: “Ông bạn có muốn chuyến nghề trước không?”
“Không cần, trước mẳt cứ vậy đi!”
Lam Hà ngẩn ra: “Này…”
“Không nói nữa, tui tranh thủ hoàn thành phó bản đã.” Diệp Tu trả lời.
Vì vậy Lam Hà yên lặng tắt đi khung tin nhắn, suy đi nghĩ lại cảm thấy có chút không đúng, cấn thận suy nghĩ cả buổi, đột nhiên vồ đùi.
Làm cái gì a? Mục đích chính của mình là muốn mời tên này cùng đánh phó bản để tăng cảm tình mà, kết quả lại chú trọng vào chuyện trả giá thù lao cả buổi, tính chất hoàn toàn thay đổi rồi, cứ như đang mời người ta đến làm công, Lam Khẽ Các của bọn họ cần mời người khác đến làm công hả?
Vừa nghĩ đến điếm ấy, Lam Hà chợt thấy tiếc nuối với đống thù lao mà mình vừa cò kè mặc cả được, cảm giác cứ như tặng không người ta. Nhưng bỗng nhớ ra, điều kiện để có những vật này: phá được kỷ lục phó bản.
Lam Hà giật mình.
Thiếu một người, phá kỷ lục gì gì đấy đều chí là cái cớ của họ. Lam Khê Các lần này có tận bốn mươi cao thủ đến khu mới, sao có thể thiếu người lập một đội 5 người? Thiếu người, chỉ là một lí do cơ bản, phá kỷ lục mới lại là một lí do khác để mọi người có chung mục tiêu phấn đấu, thế sẽ dế hiểu nhau hơn.
Nói thật, Lam Hà khỏng hề cảm thấy mời đại một người thì có thể phá được kỷ lục. Rạng sáng 12 giờ, số lần vào phó bản trờ lại như cũ, Lam Hà đã dẩn đội tỉnh nhuệ nhất của Lam Khê Các đánh Rừng Rậm Băng Sương ba lần, thời gian chênh lệch khá ổn định với kỷ lục hiện nay của Trung Thảo Đường. Nếu như thật sự chỉ vì mời một người mà có thể thay đổi, vậy thực lực người này chẳng phải còn mạnh hơn những tinh anh trong công hội như họ ư?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!