“Xem ra hắn cũng rất sợ mình.” Lưu Hạo cười đắc ý, dằn không được nghĩ.
Gã đã nhìn thấu kế hoạch của Diệp Tu, làm thuê, quét kỷ lục, đổi vật liệu, nâng cấp vũ khí bạc, trình tự chỉ đơn giản như vậy. Nhưng nếu muốn duy trì chuyện này lâu dài, nhất định phải nắm được thành tích phó bản cao nhất. Điểm này, Diệp Tu hiểu rất rõ, Lưu Hạo cũng rất tường tận.
Bản kỷ lục trong Rừng Rậm Băng Sương, Lưu Hạo ra tay hai lần chỉ vì biết bên đó là Diệp Tu, cho nên muốn đạp Diệp Thu xuống. Song bây giờ, gã đã hiểu được tầm quan trọng của kỷ lục, vậy nên gã càng dốc hết sức mình, chuẩn bị triệu tập năm tuyến thủ chuyên nghiệp đi lập kỷ lục ở Mai Cốt Chi Địa.
Diệp Tu bên này vì kỷ lục mà bỏ hết tâm tư suy nghĩ đấu pháp mới, hiển nhiên cũng vì biết đối thủ bên đó là Lưu Hạo, thực lực mạnh mẽ, đánh theo đấu pháp thông thường, ắt sẽ rơi xuống thế yếu như ở phó bản Rừng Rậm Băng Sương.
“Đã sớm nói, thời đại của mày đã qua rồi, vẩn là anh đây cao tay hơn.” Lưu Hạo tiếp tục theo mọi người đánh bản, cũng không quá đế tâm. Dù gì thì đội ngũ chuyên nghiệp gã lập ra hoàn toàn khác biệt với đội trước mặt, cách phối hợp không có khả năng rập khuôn y xì, thứ nên biết gã cũng đã biết, sau này bọn họ vẫn phải luyện tập đôi chút. Có điều bên họ đều là các tuyến thủ chuyên nghiệp, lấy tố chất mà xem, luyện tập phối hợp chắc chắn sẽ không vất vả như đám hỗn tạp Diệp Thu.
“Chậc chậc chậc, thật sự quá kém.” Trong trò chơi, Diệp Tu không ngừng nhắc nhở Đường Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn còn có Ly Hận Kiếm chú ý cái này chú ý cái nọ, Lưu Hạo nghe sướng tai cực kỳ. Trước kia gã cũng không ít lần bị chỉ tay năm ngón như vầy, nhưng vui vẻ thế này lại là lần đầu tiên. Mãi nghĩ, tay Lưu Hạo trượt một cái, lại thêm một lần dịch chuyển sai, quả nhiên, giọng sốt ruột của Diệp Tu lập tức truyền tới: “Ly Hận Kiếm lùi về hai bước, lệch quá rồi.”
“ờ” Lưu Hạo đáp lời, thầm cười trộm lùi về hai bước. Gã rất có xúc động muốn dứt khoát làm một phát diệt đoàn, nhưng vì kế hoạch lâu dài, vẫn phải cố gắng kiềm xuống, chỉ cần duy trì ở tiêu chuẩn Bánh Bao là được rồi.
Bốn lượt phó bản cuối cùng đã hết, đấu pháp mới do phối hợp quá mức chi tiết, đối với loại người khiếm khuyết kinh nghiệm và ý thức như Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, chỉ dựa vào học thuộc lòng thì tựa hồ cực kỳ khó khăn. Lưu Hạo kỳ thật đã sớm nằm lòng, nhưng phải diễn cho chuấn, bước ra khỏi phó bản vần cảm khái liên tục: “Khó quá đi.”
“Cho nên cần chăm chỉ nữa, biết không?” Kết quả lại bị Bánh Bao Xâm Lấn giáo huấn.
“Ngày mai lại đi.” Diệp Tu thở dài, hắn cũng không hài lòng, hiến nhiên, kiểu đấu pháp phức tạp khiến điểm yếu của lính mới như Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn bộc lộ ra hoàn toàn.
“Đi phó bản Rừng Rậm Băng Sương không?” Lưu Hạo hỏi, tâm tình gã bây giờ vô cùng tốt.
“Giờ không đi đâu.” Diệp Tu nói.
“ờ ờ, em out trước, mai gặp.” Lưu Hạo chào tạm biệt mọi người xong liền out. Tiện tay gõ nhanh tài khoản của mình, chạy tới phó bản Mai Cốt Chi Địa, thừa dịp kí ức còn rõ vội vã ôn lại một chút. Dựa theo tổ hợp các chức nghiệp của họ bên này, gã cũng bắt đầu lập kế hoạch.
“Có chút phiền phức phải không?” ở tiệm net Hưng Hân, Đường Nhu bưng cốc trà tới quầy trước tìm Diệp Tu.
“ừ. ” Diệp Tu thừa nhận.
“Luyện thêm mấy ngày nữa?” Đường Nhu hỏi.
“Thời gian càng dài, kỷ lục sẽ không đáng giá.” Diệp Tu bất đắc dĩ nói.
“Có cách luyện nào khác không?” Đối mặt với khó khăn, Đường Nhu càng vội vã hơn bất kỳ ai, chuyện hạn chế bốn lần qua bản một ngày khiến cò thật sự khó chịu.
“Có.” Lời này cũng nhắc nhở Diệp Tu, hắn lập tức nhớ tới một chỗ.
“Bánh Bao Bánh Bao.” Diệp Tu gọi trong game.
“Đây.” Bánh Bao Xâm Lấn lên tiếng trả lời.
“Tới đây, luyện tiếp.” Diệp Tu đi.
“Hết lần vô phó bản rồi.”
“Đổi chồ luyện.” Diệp Tu nói.
“ở đâu?”
“Mộ Địa Xương Khò.” Diệp Tu nói.
Mộ Địa Xương Khô, phó bản Thôn Tân Thủ, đương nhiên không giống với Mai Cốt Chi Địa, nhưng quả thật có vài chỗ tương tự, quan trọng nhất là, phó bản này không giới hạn sô’ lần, muốn đánh bao nhiêu thì đánh.
“Mua đại một thanh vũ khí cấp thấp trong Thôn Tân Thủ, chúng ta từ từ luyện.” Diệp Du vừa gửi tin cho Bánh Bao Xâm Lấn, vừa nói với Đường Nhu.
“Phong Sơ Yên Mộc với Ly Hận Kiếm không online.” Ba người chạm mặt nhau tại cửa Mộ Địa, Đường Nhu nói.
“Không sao, chúng ta luyện trước.” Diệp Tu dần hai người vào phó bản, bản thân hắn thật ra không có vấn đề gì, quan trọng là phải làm cho những người khác phối hợp thật nhuần nhuyễn. Hiện tại Đường Nhu, Bánh Bao Xâm Lấn và Ly Hận Kiếm phạm sơ suất cả đống, tuy không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng đủ đế cả đội lỡ bước với kỷ lục.
Kết cấu địa hình của Mộ Địa Xương Khô khác của Mai Cốt chi Địa, nhưng cách thức tiếu quái chui từ đất xuất hiện lại rất giống. Hơn nữa tiểu quái ở Mộ Địa Xương Khô lại xuất hiện ngẫu nhiên, thường sẽ mỏ phỏng theo bố cục quái bên Mai Cốt Chi Địa, có thêm phương pháp khống chế quái cao tay của Diệp Tu ở đây, thật sự phỏng theo giống vài ba phần.
Ba người cứ vậy ngâm mình cả đêm trong Mộ Địa Xương Khô, Đường Nhu muốn bản thân mạnh lên, nỗ lực trong im lặng, Bánh Bao Xâm Lấn lại vô cùng lắm mồm, chốc chốc lại thao thao bất tuyệt, nhưng vần tiếp tục cày cùng hai người. Tất cả là vì tình yêu, một tình yêu game say đắm của một em gà mờ.
Phó bản phải luyện, nhưng cấp bậc cũng không thể kém quá nhiều, vài ngày sau, Quân Mạc Tiếu dẫn đầu tiến tới cấp 27. Lam Hà cũng không biết dòm cấp bậc Quân Mạc Tiếu tù tì bao nhiêu lần, bên đây vừa lên cấp chưa tới 1 phút, tin nhắn Lam Hà đã chạy tới: “Mai Cốt Chi Địa Mai cốt Chi Địa, tui không tới muộn chứ??”
“Không ” Diệp Tu nói.
“ờ, giờ ông muốn gì?” Lam Hà hỏi, vấn đề này cũng cần phải quan tâm.
“Kiếm Quang Hấp Huyết.” Diệp Tu nói.
“Thật khéo.” Lam Hà ràn rụa khóc.
“Hả?”
“Tui đang xài Kiếm Quang Hấp Huyết.” Lam Hà khóc.
“Ông cũng sắp cấp 30 rồi mà?” Diệp Tu nói.
“Vũ khí cam đó anh hai, cấp 30 cũng không cần đổi.” Lam Hà nói.
“Cho dù là cam thì cũng là cấp thấp, mây bay thôi.” Diệp Tu an ủi.
“Còn muốn gì nữa?” Lam Hà rất giác ngộ, biết không thể nào chỉ là một thanh Kiếm Quang Hấp Huyết đơn giản như vậy.
“8 cái đốt xương đi.” Diệp Tu nói.
Đây là vật liệu ấn rớt từ BOSS ấn Dê Hủ Cốt ở Mai Cốt Chi Địa.
“Được… Không thể yêu cầu nữa đâu đó” Lam Hà trả lời.
“ừ. Có điều chỗ Mai Cốt Chi Địa hơi khó đánh, lần này tui định mang luôn một đội năm người, sau đó vào công hội mấy ông đánh thuê, thê’ nào?” Diệp Tu hỏi.
“Cái này… Có kì quá không?” Lam Hà do dự.
“Bây giờ cạnh tranh kỷ lục phó bản rất kịch liệt phải dốc hết toàn lực mới được.” Diệp Tu nói.
“Vậy được rồi ” Lam Hà suy
nghĩ, rốt cuộc vẫn đồng ý.
“Ngày mai bắt đầu đánh.”
“Được.”
Bên này vừa tán gẫu xong, Dạ Độ Hàn Đàm mới lững thững tới: “Mai Cốt Chi Địa”
“Lam Khê Các rồi ” Diệp Tu đáp
rất ngắn gọn.
“Dệch ông 27 lúc nào thế?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.
“Năm phút trước” Diệp Tu nói.
“Ai ai ai, thế chúc ông thành công.” Dạ Độ Hàn Đàm tỏ vẻ phong độ.
“Người anh em ” Lúc này Lam
Hà lại gửi tin.
“Thế nào rồi?” Diệp Tu trả lời.
“ồng định đánh thuê kỷ lục dài hạn phải không?” Lam Hà hỏi.
“Trước mắt thì tính vậy…” Diệp Tu nói.
“Nói thê’ thì, ông cứ mang theo cả một đội như vậy, sợ rằng không kéo dài được lâu đâu nhỉ?” Lam Hà nói.
Diệp Tu thở dài, chuyện Lam Hà nói làm sao hắn không biết? Tuy sau khi gia nhập công hội thì có thể treo tên công hội trên bảng kỷ lục, nhưng nếu dẫn một đội cố định như hắn, mỗi lần đều là cùng một người, hòm nay Mưu Đồ Bá Đạo ngày mai Lâm Khê Các, đánh quá nhiều rồi thì mọi người vừa liếc đã hiểu ngay. Kỷ lục phó bản dẫu thuộc về công hội, song đội ngũ là thế nào ai ai cũng biết. Nếu cứ thế mà nhìn, bản kỷ lục này chẳng khác gì bỏ tiền ra mua. Ý nghĩa “thể hiện thực lực còng hội, tuyên truyền cho còng hội” của kỷ lục cứ thế mà mất.
Diệp Tu ngay từ đầu cũng không định kéo một đội cố định, hắn chỉ định lấy thân phận cá nhân mà trà trộn nơi nơi. Tựa như lần hợp tác trước với bốn người bọn Lam Hà, tự mình chỉ huy đánh ra Một Đợi Sóng Xô, với người chơi bình thường đã khó vượt qua lắm rồi. Thân phận cá nhân cũng dễ bị xem nhẹ, thời khắc cuối rời khỏi đội ngũ cũng không gây ảnh hưởng gì quá lớn. Thế nhưng, vì Lưu Hạo thay Gia Vương Triều ra tay, tạo nên kỷ lục cấp chuyên nghiệp khiến Diệp Tu không thể không kéo một đội tinh anh hơn chút ra giải quyết.
Trên thực tế, đánh thuê chán chính hẳn phải như Lưu Hạo, cầm tài khoản đối phương đưa cho, không hiển lộ ra thân phận mình. Loại trực tiếp dùng Quân Mạc Tiếu tạo nên tiếng tăm như Diệp Tu đây, đã không còn được tính là kẻ đánh thuê đủ tư cách nữa.
“Để mai tính.” Trước mắt vẫn chưa có biện pháp nào khác.
“Nếu không ông anh cứ gia nhập lâu dài vào còng hội tụi tui là được rồi, thù lao toàn bộ sẽ giao đủ, làm đánh thuê chuyên dụng cho công hội tụi tui há?” Lam Hà nói ra dã tâm của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!