Bất kỳ ai tìm đến thì Đường Hán cũng không từ chối, cũng may là y thuật của anh cao siêu, những bệnh tật thông thường chỉ cần ba, năm phút là đã có thể chữa trị xong. Ước. chừng đến khi mặt trời lặn là có thể chữa trị hết toàn bộ những người này.
Ban đầu, vẫn còn một số người trong võ quán có ác cảm với Đường Hán vì chuyện của Lục Bạch và Hạ Khải. Nhưng sau khi trải qua đợt chẩn đoán và điều trị này, Đường Hán đã chinh phục tất cả đệ tử băng y thuật và võ thuật cao siêu của mình.
Sau khi chữa trị xong cho tất cả mọi người, Đường Hán lại dùng phương thức cổ xưa giúp võ quán điều chế ra một ít cao dược đặc biệt, dù sao thì người luyện võ cũng không thể tránh khỏi va chạm.
Bản thân Đường Hán cũng lưu lại một ít, đề phòng lúc anh hoặc người bên cạnh anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Lúc Đường Hán đang bận rộn thì Trần Huyền đã bảo người chuyển năm mươi vạn tiền nợ vào tài khoản của nhà hàng, đồng thời còn trả thêm năm vạn tiền lãi.
Chẩn trị đã hơn nửa ngày, ngay cả Đường Hán - người tu luyện Huyền Thiên Công cũng có chút không chịu nổi mà cảm thấy kiệt sức. Sau khi tạm biệt Trần Huyền Sách trở về nhà hàng.
Việc thu hồi nợ trong hai ngày liên tiếp có kết quả lớn, số nợ còn lại là ba mươi lăm ngàn, số tiền lũy kế không nhiều nên không cần phải quá khẩn cấp.
Sáng ngày thứ ba, Đường Hán đang tổng kết các khoản nợ phải trả lại trong hai ngày qua với Lạc Mỹ Huyền thì Vương Cường - giám đốc Văn phòng Chính phủ huyện Hồng Dương gõ cửa phòng làm việc của quản lý.
"Giám đốc Vương, mời ngồi!” Đường Hán nhiệt tình chào hỏi Vương Cường. Nếu không ngoài dự liệu thì hẳn ta đây là đem tiền tới cho anh. Anh vẫn nên nhiệt tình với người đem tiền đến mà đúng không?
"Giám đốc Vương, mời anh uống trà." Lạc Mỹ Huyên rót cho Vương Cường một chén trà.
"Ông chủ Đường thật sự là tuổi trẻ tài cao. Còn trẻ như vậy mà lại có sản nghiệp lớn như này. Tôi lúc tầm tuổi cậu thì chỉ đưa tay xin tiền người nhà mà thôi.”
Sau khi Vương Cường ngồi xuống thì bắt đầu khen ngợi Đường Hán, thái độ của hẳn ta hoàn toàn khác với lần trước bọn họ gặp nhau, không còn hùng hổ như trước nữa.
“Không dám nhận nha. Hiện tại kinh doanh khó khăn, vẫn cần giám đốc Vương chiếu cố nhiều hơn ạ”
Đường Hán cũng trả lời khách sáo, dù sao cũng không thể duỗi tay đánh mặt người đang cười mà.
“Đúng, đúng. Cho nên lần trước sau khi ông chủ Đường rời đi, tôi liền đến tìm huyện trưởng và lãnh đạo nói một chút về tình hình của cậu. Tôi đã nói cậu còn trẻ tuổi mà khởi nghiệp là chuyện tốt, chính phủ nên phải hỗ trợ nhiều hơn cho người trẻ tuổi, đây là hy vọng của quốc gia mà”
“Tất nhiên là các lãnh đạo đối với tinh thần lập nghiệp. của người trẻ tuổi cũng cực kỳ coi trọng, vì vậy đã đích thân phê duyệt, trong tình trạng tài chính eo hẹp vẫn hoàn trả tiền cho nhà hàng của cậu.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!