Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Đường Hán tạm biệt Dương Hoành Đạt rồi rời khỏi công ty xây dựng Đại Thành. Nghĩ lại lúc này nhà hàng đang rất cần dùng tiền nên anh quyết định sẽ mang số tiền này về trước.
Khi Đường Hán trở lại nhà hàng, Lạc Mỹ Huyên đang ngồi trong văn phòng với vẻ mặt buồn bã.
Anh mỉm cười nói: "Sao vậy? Sao mặt mày em u sầu quá vậy. Bà dì tới muộn, hay mua nhầm áo lót quá chật nữa?"
Lạc Mỹ Huyên không có tâm trạng đùa giỡn với Đường Hán, cô trợn mắt nhìn anh nói: "Anh còn cười được à?"
Đường Hán nhún vai nói: "Sao tôi không cười được chứ?"
Lạc Mỹ Huyên thở dài nói:“Bây giờ nhà hàng thực sự đã không còn tiền nữa. Sáng nay còn phải sa thải thêm một nhóm nhân viên không đáng tin. Sau khi trả lương xong, chúng ta đã không còn một xu nào nữa rồi, thậm chí còn
không có chỉ phí đi in quảng cáo tuyển dụng nữa.”
Đường Hán không nói gì, đi tới trước mặt Lạc Mỹ Huyên rồi đưa ra tấm séc 200 vạn kia.
"Đây là cái gì?" Lê Mỹ Hiên nghỉ ngờ hỏi.
"Em tự xem đi.' Đường Hán nhàn nhạt nói.
Lạc Mỹ Huyên nhận lấy tấm séc, sửng sốt đếm đi đếm lại mấy số 0 trên tấm séc rồi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên hỏi: 'Đây là sự thật sao? Hai hai trăm vạn?”
“Hoàn toàn là sự thật, đây là hai trắm vạn." Đường Hán mỉm cười gật đầu.
“Anh vừa đòi được?” "Tôi vừa đòi được."
"Ah... anh thật là tuyệt vời... Có số tiền này chúng ta hoàn toàn có thể bắt đầu kinh doanh rồi."
Lạc Mỹ Huyên vui vẻ nhảy lên ôm Đường Hán rồi hôn một cái thật mạnh.
Đường Hán bối rối, anh còn chưa kịp làm gì mà mất tiu nụ hôn đầu rồi? Sau khi hoàn hồn lại, anh ngây ngốc nói với Lạc Mỹ Huyên: "Này em làm gì vậy, cướp bóc hả? Nụ hôn đầu của tôi cứ vậy mà biến mất sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!