Nhà hàng cung đình Lý thị, Giang Nam Hoa Hạ.
Nhà hàng nằm ở khu vực phồn thịnh của thành phố Giang Nam, có năm tầng, tầng một là đại sảnh, tầng hai đến tầng bốn là phòng riêng, tầng năm là phòng quản lý và ký túc xá nhân viên.
Đầu bếp của nhà hàng vốn là một đầu bếp cung đình, vô cùng tài giỏi, vì vậy, tuy giá các món ăn trong nhà hàng rất cao nhưng việc kinh doanh vẫn rất tốt.
Đường Hán bắt đầu sử dụng thời gian rảnh rỗi của mình để đến đây làm việc giao hàng bán thời gian trong học kỳ trước, sau kỳ nghỉ hè, anh đến đây làm việc toàn thời gian, hy vọng có thể kiếm được tiền học phí cho học kỳ tiếp theo.
Buổi chiều trong nhà hàng không có nhiều việc, Đường Hán và Lạc Mỹ Huyên cùng nhau trò chuyện, đều là sinh viên đại học đến làm việc trong dịp nghỉ lễ, Lạc Mỹ Huyên có ấn tượng khá tốt với Đường Hán cao ráo đẹp trai.
Lạc Mỹ Huyên nhìn thấy bên ngón trỏ trái của Đường Hán đeo một chiếc nhẫn màu đen, nói: "Một tên đàn ông cao to như anh còn đeo nhãn làm gì, sợ không ai biết anh còn độc thân à?"
Đường Hán cười nói: "Đây là ông nội để lại cho tôi, là bảo. vật gia truyền của Đường gia chúng tôi. Ông nội đã nói với tôi, nếu không đeo nhãn bên người thì không thể bước vào cửa Đường gia được."
"Có giá trị , là vàng à?" Lạc Mỹ Huyên nắm lấy tay trái của Đường Hán, cẩn thận nhìn chiếc nhãn màu đen.
Đường Hán nói: "Tôi không biết chất liệu gì nữa, không phải vàng cũng không phải bạc, chắc là không có giá trị gì đâu, chỉ là món đồ tưởng niệm mà thôi, mỗi lần nhìn nó, tôi đều nhớ tới ông nội."
Hai người đang nói chuyện, trên lầu vang lên tiếng hô: "Phát lương rồi, mọi người đến phòng tài chính nhận lương."
Đường Hán vội vàng đi đến phòng tài chính, sau khi nhận được tiền lương, anh cau mày nói với kế toán Trương Quyên: "Chị Trương, tiền lương của tôi hình như không đúng rồi?"
Trương Quyên là một người phụ nữ mập mạp, nước da ngăm đen, được xếp vào vị trí quan trọng như vậy vì cô ta là họ hàng của ông chủ.
"Không đúng chỗ nào?" Trương Quyên có chút không kiên nhãn nói.
Đường Hán nói: "Rõ ràng tháng trước tôi đã giao hai trăm ba mươi hai đơn hàng, sao chị lại tính cho tôi có hai trăm đơn vậy?"
"Chu quản lý nói, bốn bỏ lên năm, nên tôi tính hai trăm đó." Trương Quyên nói.
"Sao lúc tính chị không nói với tôi trước vậy? Tháng trước tôi giao tới hai trăm bảy mươi lăm đơn, sao chị không tính cho tôi tròn thành ba trăm đơn đi?"
"Những chuyện này không phải phận sự của tôi, có ý kiến gì thì tới tìm quản lý Chu đi." Trương Quyên nói một cách thờ ø.
"Tôi đi tìm ông ấy ngay đây."
Đường Hán tức giận cầm phiếu lương đi thẳng đến phòng quản lý, nhưng vừa đến cửa liền dừng lại, anh do dự. Hiện nay sinh viên đại học tìm việc làm rất khó, ở đây tuy hơi mệt nhưng thu nhập không tồi, tốt hơn nhiều so với đi làm ở nơi khác.
Nếu bản thân cứ vậy đi vào chất vấn, Chu béo đuổi việc mình thì biết làm sao bây giờ? Đường Hán thật sự không muốn lại xin tiền người nhà chút nào, nghĩ thầm, hay là nhịn lần này đi?
Người quản lý nhà hàng tên là Chu Phát Tích, mọi người đều gọi hắn là Chu Béo. Tên này thường xuyên bóc lột nhân viên, Đường Hán làm việc trong nhà hàng hơn hai tháng, không phải bị hắn làm khó làm dễ thì là bị hắn ta vô cớ cắt xén tiền lương.
Trong văn phòng, Chu béo đang lôi lôi kéo kéo tay của Thạch Hiểu Lan - người cũng đang là một sinh viên đến đây làm việc, nhìn bộ ngực to tròn của cô ấy, hắn liền cười dâm đãng: "Hiểu Lan ơi, mau lại đây nào, để anh Chu kiểm tra thân thể của em tí nào, xem ra phát dục không tồi đấy."
Tính cách Thạch Hiểu Lan có hơi yếu đuối, trong lúc nhất thời bị Chu béo làm cho sợ hãi, cô ấy dùng sức hất tay Chu béo ra, lắp bắp nói: "Quản lý, anh đừng như vậy, nếu không. . . nếu không tôi gọi người tới đó."
Chu Béo cười ngạo nghễ nói: "Gọi người? Em cứ kêu thử xem, cho dù có hét khô cả họng cũng chẳng có tên nào dám tới đây phá hư chuyện tốt của Chu béo anh đâu. Ởnhà hàng này, anh là vua là chúa, muốn thế nào thì được thế đó, muốn ngủ với ai thì ngủ, ai dám quản anh cơ chứ?"
Nhìn Chu béo đang chậm rãi tới gần, Thạch Hiểu Lan khẩn trương nói: "Đừng tới đây, tôi nói cho anh biết, đây là phạm pháp đó, nếu anh cứ tiếp tục tới đây thì tôi sẽ báo cảnh sát đó."
"Phạm pháp? Buồn cười thật đấy, ở những chỗ khác thì anh không dám nói, nhưng giới hắc bạch lưỡng đạo ở thành phố Giang Nam này có ai mà không biết Chu béo anh chứ. Mấy năm nay chỉ cần là người phụ nữ mà anh coi trọng, có ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh đâu?"
Thỉnh thoảng có người không hiểu chuyện khóc lóc gọi cảnh sát, nhưng thế thì sao, chẳng phải anh đây vẫn an toàn đứng ở đây sao? Chỉ cần em ngoan ngoãn hầu hạ ông đây cho tốt, chắc chắn em sẽ không bị † thòi đâu, báo cảnh sát là biện pháp ngu dốt nhất đó, chỉ có thể khiến thanh danh của em trở nên thối nát mà thôi."
Chu Béo rất hiểu tâm lý những cô gái như Thạch Hiểu Lan, luôn để ý tới thanh danh của chính mình, đây chính là lý do tại sao trong nhiều vụ án hiếp dâm, cho dù cảnh sát tìm ra nạn nhân, nạn nhân cũng từ chối làm chứng.
Từ trong ánh mắt hoảng sợ lẫn bất lực của Thạch Hiểu Lan, Chu Béo có thể thấy hẳn đã thành công hù dọa được cô ấy, hắn ôm Thạch Hiểu Lan vào lòng như một con cừu non, nói:
"Anh biết lý do vì sao em phải ra ngoài làm việc mà, chẳng phải là do trong nhà không có tiền, mẹ em thì bệnh nặng đang năm viện, nếu anh đuổi việc em rồi, không những mẹ em không có tiền chữa bệnh, mà em cũng phải bỏ học hay sao?"
Em ngẫm lại mà xem, vào đại học có dễ dàng sao? Nếu em hầu hạ ông đây cho tốt, tháng sau sẽ cho. . . .sẽ thưởng cho em một ngàn tệ."
Phải nói Chu béo là một tay già đời, mỗi chiêu đều có thể đánh vào điểm yếu ớt nhất của Thạch Hiểu Lan, lúc này cô ấy đã mất hết dũng khí để phản kháng, nhắm chặt mắt lại, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, mặc cho Chu béo đặt mình lên sofa.
Lúc này Đường Hán ở ngoài cửa đã tức giận vô cùng, nếu như Chu Béo chỉ trừ một ít tiền của anh thì anh cũng miễn cưỡng nhịn được, nhưng đứa cháu trai này lại dùng thủ đoạn khốn nạn như vậy để ức hiếp Thạch Hiểu Lan, Thạch Hiểu Lan và Lạc Mỹ Huyên là hai người bạn tốt nhất của anh ở nhà hàng.
Đường Hán trước đây từng nghe nói Chu béo lợi dụng quyền lực chơi đùa với các nữ hầu bàn, từng có một nữ hầu bàn bị hẳn cưỡng hiếp rồi mang thai sau đó tự sát, xem ra lời đồn là sự thật.
Chu béo đặt Thạch Hiểu Lan dưới thân, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng vì đã thực hiện được âm mưu, hắn cởi thắt lưng ra, vừa định ra tay thì cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra.
"Quản lý Chu, tôi có chuyện muốn hỏi." Đường Hán đẩy cửa bước vào, nói.
Chu Béo sợ đến mức run run, vừa nấy vênh váo đắc ý quá nên đã quên khóa cửa lại.
Hản vội vàng vén chiếc quần dài đã cởi đến đầu gối lên, quay đầu nhìn lại, lại là Đường Hán, tên nhãi ranh này chính là cái gai trong lòng hẳn, luôn chống đối hẳn.
Thời điểm phát lương hôm nay chính là giáo huấn mà hẳn dành cho anh, ai biết tên nhãi ranh này còn dám tới đây phá hư chuyện tốt của hẳn, Chu béo uất nghẹn muốn hộc. máu tới nơi rồi.
Tuy nhiên, đã có người tiến vào, Chu béo vẫn phải kiềm chế bản thân lại, dù sao nếu ông chủ biết chuyện thì sẽ không dễ dàng xử lý.
Chu béo không cam lòng nhìn Thạch Hiểu Lan một cái, giả mù sa mưa nói: "Em đi về làm việc trước đi, có thời gian anh sẽ tới tìÌm em nói chuyện.”
Nói xong, Chu béo quát Đường Hán: "Vào phòng lãnh đạo. không biết gõ cửa, đây là tốt chất của bọn sinh viên tụi bây. à”
Đường Hán lạnh lùng nói: "Tố chất của tôi kém thì sao, cũng đâu thể nào so được với loại giậu đổ bìm leo ức hiếp nữ sinh đâu?"
Chu béo không ngờ răng tên nghèo nàn mà hắn luôn coi thường lại dám công khai chế nhạo hẳn, tức giận nói: “Đường Hán, mày quên thận phân của mình rồi, cũng quên mình đang nói chuyện với ai rồi sao? Đừng quên tao là quản lý, mà mày chỉ là tên lính quèn kiếm sống dưới trướng của tao, được tao. cho chút cơm chút cháo thì nên biết điều mà cút đi"
"Ông làm quản lý thì sao chứ, quản lý thì không xem nhân viên như con người à? Quản lý thì có thể tùy ý cắt xén tiền lương của tôi, có thể tùy ý vũ nhục nữ sinh sao? Cậu ấy cũng chẳng lớn hơn con gái của ông là bao, ông vẫn dám xuống tay được à?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!