“Vừa mới tu luyện Toái Thạch Quyền mà đã làm được như vậy, đây là lần đầu ta thấy, lẽ nào ngươi… Ngươi đã kích phát một loại huyết mạch nào đó.
“Huyết mạch?” Thạch Mục nghe xong sửng sốt.
“Ha ha, hẳn là ta đã nghĩ nhiều rồi. Huyết Mạch Giả hiếm thấy đến bực nào chứ, ngươi chắc chỉ là trời sinh da dày thịt béo thôi. Có điều như vậy càng thích hợp, ngươi là một mầm tu luyện võ công tuyệt hảo, ta truyền Toái Thạch Quyền cho ngươi ngược lại như hổ thêm cánh.” Lệ Thương Hải liền cười cười, lắc đầu.
“Lệ sư phó, Huyết Mạch Giả là gì vậy?” Thạch Mục hơi tò mò hỏi.
“Là thế này, Huyết Mạch Giả ở trong đám võ giả chúng ta còn được gọi là Huyết Mạch Võ Giả, là người đã kích phát một loại huyết mạch nào đó trong cơ thể, từ đó sinh ra một hoặc vài thiên phú võ giả đặc biệt mà người thường không có. Tuy nhiên, võ giả có thể kích phát huyết mạch thiên phú vô cùng thưa thớt, cơ hồ là vạn người không có được một, trình độ của ngươi xem ra cũng không có khả năng này lắm đâu. Được rồi, nếu ngươi thật sự muốn tìm hiểu về Huyết Mạch Võ Giả thì chờ đến lúc tiến vào võ viện Khai Nguyên sẽ có người giảng giải. Ngươi chỉ cần biết rằng, mỗi một Huyết Mạch Võ Giả đều là những tồn tại yêu nghiệt, có thể nghiền ép cùng giai, sau này lỡ gặp phải thì hãy chạy xa ra. Thế nhưng Huyết Mạch Võ Giả cũng bị lắm kẻ đố kỵ, nếu xuất thân từ đại thế lực thì tốt rồi, ngược lại có không ít Huyết Mạch Võ Giả không có bối cảnh, chưa lớn lên đã bị người ta ám toán, gạt bỏ. Nói vậy thôi, lần này võ viện Khai Nguyên chiêu thu đệ tử, có rất nhiều thiên tài thanh danh hiển hách đến báo danh, khả năng lớn sẽ xuất hiện Huyết Mạch Vỏ Giả đó.” Lệ Thương Hải hiển nhiên không muốn giảng giải kĩ càng, nhẹ nhàng khoát tay trả lời.
Thạch Mục chỉ còn biết gật đầu không nói gì thêm, nhưng lại thầm liên hệ chuyện Huyết Mạch Võ Giả với mười mấy lần dị biến thân thể của mình lại với nhau, ghi nhớ thật kỹ trong lòng.
“Tuy nói thế, nhưng thiên phú tu luyện Toái Thạch Quyền của ngươi quả thật vượt xa người thường. Vậy đi, ta sẽ trực tiếp gia tăng tiến độ tu luyện của ngươi, bằng không cứ như cũ thì cơ bản không còn tác dụng.” Lệ Thương Hải quan sát Thạch Mục một chút rồi nói.
Thạch Mục tất nhiên không có ý kiến gì.
Thời gian tiếp theo, Lệ Thương Hải kêu người đổi lại đá vụn có mặt ngoài trông bén nhọn vào vạc nước cho Thạch Mục, đồng thời hai tay hắn đeo một cái bao da, bắt đầu tiếp tục đánh vào.
Thạch mục từng quyền từng quyền đánh ra, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy hai tay dần dần nhức mỏi, qua thêm thời gian một bữa cơm, toàn bộ nắm đấm đã rất đau đớn, phảng phất có vô số châm nhỏ giấu trong đá vụn.
Thạch Mục mắt thấy Lệ Thương Hải đứng bên cơ bản không có ý bảo ngừng lại, hắn cắn chặt răng, tiếp tục mãnh kích đá vụn trong vạc nước với tốc độ không giảm.
“Nhớ kỹ, bởi vì phương pháp tu luyện Toái Thạch Quyền quá mức bá đạo, dễ gây thương tổn đến gân cốt, cho dù thiên phú ngươi không tệ, cộng thêm độc cao trị liệu của ta, nhưng tu luyện xong thì trong vòng ba bốn ngày không thể tiếp tục nữa. Trong thời gian này ngươi hãy tu luyện thuật Tôi Thể, đợi khi hai tay hoàn toàn khôi phục lại tiếp tục luyện Toái Thạch Quyền. Nếu ngươi cứ kiên trì như vậy, rất có thể trong vòng nửa năm luyện được Toái Thạch Quyền đến cảnh giới tiểu thành. Lệ Thương Hải chỉ điểm.”
“Vâng”
Thạch Mục mạnh mẽ đáp một tiếng rồi tiếp tục ra quyền tầng tầng lớp lớp đánh vào đá vụn, làm cho cả vạc nước đều hơi chấn động.
…
Ban đêm.
Thạch Mục ngồi trên ghế gỗ trong phòng, hai cánh tay gác trên chiếc bàn vuông trước người, bao da đã gỡ xuống, mười ngón tay đã sớm sưng đỏ như củ cà rốt, so với lúc bình thường đâu chỉ to hơn gấp đôi, thậm chí lớp da bên ngoài mỏng dính gần như trong suốt vậy.
Thạch Mục nhìn hình dạng quỷ dị của hai tay, nét mặt cười khổ.
Dựa theo giải thích của Lệ Thương Hải, chỉ khi hai tay hắn biến thành hình dạng này mới chứng tỏ ban ngày tu luyện có hiệu quả. Có điều nó sưng thành như vậy thì đến bôi thuốc cũng khổ sở.
Khi hắn nhe răng nhếch miệng lấy bình thuốc của Lệ Thương Hải đưa cho từ trong ngực ra, mở nắp bình, dùng ngón tay sưng đỏ bôi lên bàn tay, thì cả người đã sớm đầy mồ hôi rồi.
Sáng ngày thứ hai.
Thạch Mục vừa rời giường, vô tình giơ hai tay lên nhìn thoáng qua thì sắc mặt liền ngây dại.
Vốn là hai bàn tay sưng tấy giờ đã khôi phục như lúc đầu, nếu không phải mu bàn tay còn hơi đỏ nhạt thì hầu như hắn còn tưởng mình đang trong mộng.
“Sao có thể chứ!”
Thạch Mục thất thanh hô lên, rung cổ tay, mười ngón tay cử động thoải mái.
Hết thảy đều như cũ, không có chút cảm giác đau đớn nào nữa, dường như hôm qua chưa hề tu luyện vậy.
Thạch Mục còn không tin lắm, nhìn chằm chằm hai tay, nháy mắt sau bỗng hắn đặt tay lên đầu giường, năm ngón dùng sức.
“Rắc” một tiếng giòn giã.
Một miếng gỗ lớn bị bóp thành mảnh vụn.
“Quả nhiên không có việc gì! Chẳng lẽ thật sự mình đã kích phát một loại huyết mạch thiên phú nào đó? Nếu vậy, sợ là có liên quan tới con Cự Bạng mà ta cứu kia, lẽ nào sương máu do nó phóng ra làm cho mình trở thành Huyết Mạch Võ Giả? Nhưng mà hôm qua Lệ Thương Hải từng nói như vậy, hiện giờ nếu mà có người biết mình là một Huyết Mạch Giả thì cũng không phải chuyện tốt lành gì. Tuy nhiên, bản thân có sức khôi phục kinh người như thế chẳng phải mỗi ngày đều có thể tu luyện Toái Thạch Quyền, tốc độ tu luyện đề cao gấp bội hay sao.”
Thạch Mục thấy vậy, đầu tiên là kinh hỉ sau đó lâm vào trầm tư, vẻ mặt biến hóa liên tục.
Buổi trưa.
Hai tay của Thạch Mục được quấn vải trắng từng lớp kĩ càng, eo và hai chân mỗi chỗ đều buộc thêm bao cát, hắn đang chạy quanh quảng trường liên tục, chỉ chốc lát sau toàn thân đã vã mồ hôi như tắm.
Buổi chiều.
Trong trang viên, một căn nhà nào đó đóng kín cửa truyền ra âm thanh mơ hồ “Phanh” “Phanh” trầm đục.
Tại chính giữa nhà, Thạch Mục đã sớm tháo mất vải trắng trên tay mà thay vào bao tay da cá thật mỏng, hướng đến đá vụn trong vạc nước trước người mà hung hăng nện liên tiếp.
Thạch Mục cắn chặt răng, không hề để ý đến cơn đau nhức từ nắm tay truyền đến, vẫn liều mạng đấm xuống.
Đêm khuya.
Thiếu niên nằm trên giường thở phì phò ngủ, mặt đầy vẻ mệt mỏi, hai cánh tay giang ra ở mép giường, nắm đấm thình lình lại sưng đỏ lên, bên trên được bôi đầy một lớp thuốc mỡ màu trắng.
Bỗng nhiên, một ngón tay nào đó vô ý co giật, nét mặt Thạch Mục hiện lên vẻ thống khổ, nhưng vẫn ngủ sâu không tỉnh.
…
“Cái gì, ngươi muốn học phương pháp Thiết Luyện?” Lệ Thương Hải bất ngờ, trợn to hai mắt nhìn thiếu niên trước mặt, hỏi.
“Không sai, ta nhớ Lệ sư phó từng nói, ngươi có một môn pháp Tôi Thể, tốc độ tu luyện gấp bội so với phương pháp Tôi Thể bình thường. Nếu ta tu luyện nó thì có khả năng rất lớn tu thành Tôi Thể Tầng Mười Một trước khi võ viện chiêu thu, sau đó phục dụng Khí Linh Đan sẽ nắm chắc việc lĩnh ngộ khí cảm hơn.” Thạch Mục hai tay vẫn còn quấn vải thật dày, nhưng giọng điệu lại hết sức bình tĩnh đáp lời.
“Đúng là ta đã từng nói như vậy. Nhưng ngươi biết đó, tuy hiệu quả của phương pháp Thiết Luyện này rất kinh người, nhưng tiêu hao tài nguyên cũng không nhỏ, hơn nữa quá trình tu luyện vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể mất mạng nữa.” Lệ Thương Hải ngưng trọng nói.
“Chỉ cần có thể trong vòng nửa năm tiến giai đến Tôi Thể Tầng Mười Một, có nguy hiểm hay nhiều tiền đến mấy ta cũng mặc kệ. Lệ sư phó, ngươi cứ dạy ta là được.” Thạch Mục kiên quyết trả lời.
“Lợi hại trong đó ta đã nói rõ, nếu ngươi đã quyết ý muốn học thì ta không có lý do gì không dạy. Có điều tu luyện môn này cần phải mượn lực của người khác, do vậy sau này ngươi hãy đến võ quán tu luyện, chuyện đó không thành vấn đề chứ?”
“Không vấn đề, để tránh lui tới phiền phức không bằng bây giờ ta tạm ở trong thành, chờ khi nào tu luyện xong lại về nơi đây.” Thạch Mục nghe xong liền đưa ra quyết định.
“Nếu ngươi có thể ở gần võ quán thì quá tốt rồi. Ngày mai ngươi hãy mang theo một ngàn lượng bạch ngân đến võ quán, ta muốn về chuẩn bị vài thứ để mai có thể truyền thụ cho ngươi phương pháp Thiết Luyện luôn. Hắc hắc, tiền này không phải lấy không của ngươi đâu. Ý nghĩa như tên, phương pháp Tôi Thể này là đem thân thể coi như sắt, đá mà không ngừng rèn luyện, mạnh mẽ đề thăng nhục thân lên. Trong lúc tu luyện, ngươi không chỉ chịu đựng nỗi thống khổ mà người thường không thể chịu được, còn phải dựa theo phương thuốc để tắm nước thuốc mỗi ngày, không thể gián đoạn, bằng không thì thân thể huyết nhục tuyệt đối không chống đỡ nổi. Nếu như ngươi kiên trì thành công, ở giai đoạn Võ Đồ ta cũng không còn gì nhiều để dạy ngươi nữa.” Lệ Thương Hải cười cười một tiếng rồi nói.
Thạch Mục liên tục vâng dạ đồng ý.
Kế tiếp, Lệ Thương Hải chỉ điểm một chút về kỹ xảo phát lực của Toái Thạch Quyền cho Thạch Mục rồi cáo từ rời đi.
Sau đó Thạch Mục gọi quản sự trang viên Trương Tỏa tới, bảo y lập tức đi tìm mướn một khu nhà có sân nhỏ yên tĩnh trong thành, hắn muốn ở lại Phong Thành một thời gian.
Trương Tỏa tự nhiên không dám chậm chạp, vội mang theo chút bạc phóng ra ngoài.
Nửa năm sau, trong một sơn đạo vắng vẻ trên núi hoang bên ngoài Phong Thành.
Bầu trời đen kịt nổi lên một trận mưa to, những giọt mưa lớn bằng hạt đậu rào rào rơi xuống mặt đất, thỉnh thoảng từ trong mây đen lại truyền đến từng hồi tiếng sấm rền, từng đạo tia chớp nhấp nháy điên cuồng.
Vậy mà trong cơn mưa lại có một đạo nhân ảnh đang chạy băng băng, giống như một con báo đốm đang chạy, mỗi bước của hắn phóng ra đều xa hơn người bình thường năm sáu bước chân, trong nháy mắt bay qua mỏm đá nhỏ gần đó chui thẳng vào trong mảnh rừng cây rậm rạp bên cạnh.
Một lát sau, bốn phía xung quanh nhân ảnh đó bỗng nhiên bộc phát một hồi hàn quang lưu chuyển.
Một loạt tiếng nổ mạnh “ầm ầm oanh long long” nổi lên, bóng người di chuyển nhanh qua hơn mười thân đại thụ sau đó chợt lóe lên bắn ngược lại rơi xuống mặt đất.
Đúng lúc này một tia chớp cực lớn bỗng lóe lên trên bầu trời soi rõ bóng người ấy, hiện ra là một người đầu đội nón cỏ thân mặc áo tơi.
Trong khi mấy thân cây còn lay động chưa kịp dừng lại thì bóng lưng hắn lại lóe lên, nhoáng một cái biến mất sau màn đêm.
Một lúc lâu sau.
Trong một gian miếu thờ sơn thần có vẻ cũ nát, “phanh” một tiếng, cửa lớn bị người đánh một kích mở ra, từng tiếng bước chân nặng nề vang lên, một bóng người với bờ vai khổng lồ như quái vật từ trong mưa to gió lớn bước vào trong cổ miếu.
Lúc này bên trong đại điện của ngôi miếu có hai người một nam một nữ đang ngồi sưởi ấm cạnh đống lửa, trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc nhìn kẻ mới bước vào.
“Ồ, thì ra là có khách nhân! Các ngươi dùng củi của ta à?” Hắn nặng nề ném vật đang khiêng trên vai xuống mặt đất, thân hình lắc lắc rũ sạch những giọt nước mưa còn sót lại trên áo tơi, điềm tĩnh hỏi.
Người nam khoảng bốn mươi tuổi, tuy tướng mạo nho nhã nhưng trên mặt lại mang theo vài phần phong sương vất vả; người nữ chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, trời sinh trắng trẻo thanh tú dị thường, nhưng trên trán lại có một vết với màu xanh không nhỏ phá hỏng dung nhan xinh đẹp của nàng.
“A, nguyên lai củi trong miếu này đều là của tiểu ca. Ta lúc trước không biết tưởng là vật vô chủ, vừa nãy gặp mưa nên quần áo ướt át, sợ bị cảm lạnh nên mới cùng tiểu nữ lấy củi dùng tạm để sưởi ấm. Bất quá, tiểu ca hãy yên tâm, lão phu sẽ bồi thường cho ngươi.” Nam tử trung niên đứng dậy nhận lỗi, ánh mắt khẽ liếc về vật vừa bị ném trên mặt đất hiện lên vẻ e ngại.
Thứ đang nằm trên mặt đất là một con dã trư có bộ lông màu nâu nặng chừng trăm cân, hai mắt nó trắng dã, bên khóe miệng còn đang rỉ ra một chút máu tươi, hai cái răng nanh bình thường thò ra ngoài thì bây giờ đã gãy mất, chắc hẳn nó đã toi mạng được một lúc rồi.
“Đống củi này thu gom lại chính là được dùng để đốt, hà tất phải nói chuyện tiền nong!” Bóng người tiến lên vài bước đến cạnh đống lửa, lộ ra thân một thiếu niên mày rậm mắt to, lưng đeo một thanh đao, không phải là Thạch Mục của chúng ta thì là ai.
“Chung mỗ thật không biết nói gì hơn, xin đa tạ tiểu ca.” Nam tử trung niên nghe vậy liền thở dài một hơi sau đó vẻ mặt tươi cười cảm tạ một tiếng mới lùi về ngồi bên đống lửa thấp giọng trấn an thiếu nữ vài câu.
Thiếu nữ thân mặc một bộ quần áo màu xanh, hai mắt lén trộm nhìn Thạch Mục cũng không nói lời nào, có chút dịu dàng ít nói.
Lúc này, Thạch Mục đem thanh đơn đao sau lưng tháo xuống, sau khi cởi bỏ bộ áo tơi liền hiện ra một bộ áo giáp màu đen thật dày, bộ áo giáp bao phủ chặt chẽ nửa thân trên, chỉ lộ ra cánh tay và cổ trở lên.
“Ồ, đây là Ô Giáp?” Vừa lúc nam tử trung niên dứt lời với con gái liền nhìn thấy bộ áo giáp bán thân màu đen của Thạch Mục, lập tức kinh ngạc hỏi một câu.
“Các hạ biết bộ áo giáp này sao?” Thạch Mục nghe vậy có chút ngoài ý muốn hỏi lại.
“Hắc hắc, không dấu tiểu ca, tại hạ trước kia đã từng thấy qua một vị luyện khí đại sư chế tạo loại áo giáp này, lúc đó ta rất ấn tượng nhớ kỹ, cho nên bây giờ chỉ cần liếc qua là ta có thể nhận ra loại áo giáp này. Không biết bộ áo giáp của tiểu ca nặng bao nhiêu cân? Chung mỗ có nghe vị luyện khí đại sư kia nói qua, bản thân bộ áo giáp này yếu ớt dị thường, tuy có thể mặc lên người nhưng lại không tăng được bao nhiêu lực phòng ngự, tác dụng duy nhất của nó là dựa vào sức nặng của áo giáp mà rèn luyện thân thể của võ giả.” Nam tử trung niên tươi cười trả lời.
“Kiện Ô giáp của ta cũng không đến mức ấy, nếu nặng như thế thì tại hạ mặc cũng không ổn rồi.” Thạch Mục hàm hồ trả lời, mười đầu ngón tay đang để trên áo giáp liền tăng thêm ít lực.
“Rặc răc” một tiếng, kiện áo giáp bị chia thanh hai mảnh được Thạch Mục ném xuống mặt đất làm mặt đất rung nhè nhẹ lên một chút, nam tử trung niên thấy vậy mí mắt rựt rựt.
Nặng như vậy thì có lẽ phải đến năm sáu trăm cân trở lên a, chẳng lẽ thiếu niên này là một đầu hung thú hóa hình không thành, nếu không thì mặc bộ giáp ấy nên hoạt động cũng sẽ không được thoải mái cho lắm. Xem ra đối phương tuy tuổi còn nhỏ nhưng thân thể lại hết sức mạnh mẽ, trình độ tôi thể thuật tuyệt sẽ không thấp.
Sau khi cởi bỏ bộ giáp đen xuống, toàn bộ thân thể Thạch Mục cũng được thả lỏng hơn, quay qua cầm lấy một chân con dã trư đang nằm trên mặt đất, chỉ qua vài đường đao đã cắt đứt hai chân trước của dã trư ném xuống, sau đó cổ tay hắn lại run lên, một mảnh hàn quang lượn lờ dọc theo chiếc chân con dã trư cạo sạch toàn bộ da lông.
Tiếp theo, thiếu niên lại lấy từ trong lòng ra một chiếc bình nhỏ, rắc lên chân heo một ít bột màu trắng, sau đó tiến đến bên cạnh đống lửa bắt đầu công cuộc nướng thịt heo của mình.
Một lát sau, bên trong miếu thờ tràn ngập mùi thơm phiêu đãng của thịt nướng.
Hai cha con trung niên nam tử lấy ra một bao lương khô chia nhau ăn, nhưng thiếu nữ tựa hồ đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, không nhịn được liếc nhìn chiếc đùi heo đầy mỡ thơm ngậy mà nuốt nước miếng, nhưng lập tức phát hiện ra mình có chút thất thố liền cúi gằm mặt xuống, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Thạch Mục thấy vậy liền mỉm cười lấy một phần đùi heo đã chín đưa sang phía đối diện.
“Ấy, chúng ta đã tự ý dùng củi lửa của tiểu ca, làm sao còn không biết xấu hổ mà nhận phần thịt nướng này chứ…” Nam tử trung niên thấy vậy liền mừng rõ, miệng thì khiêm tốn nhưng hai tay thì không chút khách khí đỡ lấy miếng thịt nướng từ tay Thạch Mục.
“Phụ thân…” Thiếu nữ ngồi bên cạnh thấy vậy liền ngượng ngùng, kêu lên một tiếng hờn dỗi với phụ thân.
“Không thấy bên kia vẫn còn nhiều thịt nướng như vậy sao? Thân thủ vị tiểu ca này cao như thế sẽ không để ý nhiều đến chỗ thịt này đâu.” Nam tử trung niên cười hắc hắc nói với thiếu nữ.
“Phụ thân, ngươi thật là. Vị công tử này, xin đa tạ.” Thiếu nữ không khỏi oán trách cha mình vài câu, chần chờ một chút lại cảm ơn Thạch Mục một câu.
“Không có việc gì đâu, lần này ta săn được một con dã trư nặng như thế, một mình ta cũng không ăn hết được.” Thạch Mục lúc này đã đem một chiếc đùi heo khác bóc sạch da lông bên trên, sau đó quay lại cười trả lời.
“Đúng rồi tiểu ca, nơi đây có lẽ cách Phong Thành không xa a, phụ tử hai người bọn ta từ Doanh Thành đến đây là muốn nương nhờ thân hữu họ hàng, không ngờ lại gặp trời mưa to nên mới lạc đường đi nhầm đến chỗ này.” Nam tử trung niên luống cuống chân tay xẻo một miếng thịt xuống đưa cho nữ nhi của mình, hỏi thăm Thạch Mục.
“Thì ra là thế, ta đang tự hỏi nơi này hoang vu thế, đã lâu rồi không có người lui tới. Chung đại thúc yên tâm, nơi đây còn cách Phong Thành không xa, ra phía cửa vòng theo đường núi đi về hướng đông khoảng hơn mười dặm đường nữa sẽ có thể thấy được cửa tây của Phong Thành rồi.” Thạch Mục lúc này mới giật mình, không lưỡng lự trả lời.
“Thật tốt quá. Tú nhi, ngươi đã nghe chưa, ngày mai chúng ta có thể sẽ có mặt ở Phong Thành rồi, ngươi cũng lập tức có thể trở thành con dâu Ngô gia rồi.” Nam tử trung niên sau khi nghe xong liền mừng rõ nói với thiếu nữ.
“Phụ thân, ngươi nói sai rồi, gia thế của chúng ta như này, ta lại xấu xí, người ta sẽ không thừa nhận hôn ước này đâu.” Thiếu nữ nghe phụ thân đề cập đến chuyện hôn ước lập tức xấu hổ không thôi.
“Con gái của ta xấu xí chỗ nào, trong mắt vi phụ ngươi vẫn luôn cực kỳ thông minh! Hừ, bây giờ chúng ta sa cơ lỡ bước, lúc trước quan hệ với Ngô gia cũng không tệ. Tú nhi, ngươi hà tất phải phân vân, lúc đó vi phụ đã có ước hẹn chuyện này với Ngô gia rồi.” Nam tử trung niên nghe thiếu nữ nói vậy liền không cho là đúng.
Thạch Mục nghe đến đó, trong lòng khẽ động.
Ngô gia? Chẳng lẽ là Ngô gia thực lức đứng sau Kim gia tại Phong Thành? Bất quá dáng vẻ phụ tử hai người này gầy yếu, chắc không phải là võ giả.
Trung niên nam tử tiếp tục thấp giọng nói chuyện với nhi nữ, Thạch Mục tiếp tục im lặng nướng thịt, bỗng nhiên từ phía xa truyền đến một tiếng tru thê lương, sau đó là một hồi “oanh long long” vang lên, tựa như có vật gì đó rất lớn đang từ phía xa chạy thẳng đến gian miếu đổ nát này.
“Đây là cái gì? Chẳng lẽ là dã thú trên núi?” Trung niên nam tử kinh hãi đứng bật dậy, lấy ra một thanh đoản kiếm từ bên hông, mặt mũi kinh hoảng đứng chắn trước người thiếu nữ.
Nhưng mà lúc này hai chân của hắn đang run lên bần bật, chỉ sợ là tay trói gà cũng không chặt.
“Cẩn thận, chắc chắn đây không phải là dã thú, ít nhất cũng không phải dã thú trong núi này, ta chắc chắn trước giờ chưa từng nghe thấy dã thú nào có tiếng tru giống như tiếng tru vừa rồi.”
Thạch Mục bật dậy đứng cạnh đống lửa, sau khi bắt lấy chuôi đao liền gắt gao nhìn thẳng về phía cửa lớn, sát khí toàn thân bộc lộ ra ngoài.
Phải biết rằng, nửa năm qua hắn thường xuyên đến đây săn giết các loại dã thú, không phải vì tuổi nhỏ thích chơi đùa, mà là muốn tu luyện tôi thể thuật, mặt khác còn muốn tăng thêm kinh nghiệm thực chiến với Đao Pháp Quyền.”