“Lệ sư phụ, con tham gia võ quán tranh tài lần này không thành vấn đề, nhưng sau đó người phải bằng lòng truyền thụ chiêu Tát Thủ Đao lại cho con nhé.” Thạch Mục gật đầu xong thì hỏi.
“Chiêu Tát Thủ Đao này là thứ mà ta khổ luyện Phong Trì đao pháp hơn hai mươi năm mới coi như hiểu ra được một số điểm, tự thấy nó không thua kém gì những võ kỹ quý giá của các thế gia kia nên ban đầu vốn định coi đó là vật gia truyền, nhưng nếu ngươi thực sự có thể giành được vị thế cao cho Lưu Phong võ quán, vậy truyền thụ cho ngươi cũng có gì không được chứ?”
“Lệ sư phụ yên tâm, khi tỷ thí con nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Thạch Mục cười cười trả lời.
“Ngươi tu luyện thuật tôi thể nhanh kinh người, phương pháp Thiết Luyện tựa hồ cũng đặc biệt hợp với ngươi, nhưng cũng không thể coi thường cuộc tỷ thí võ quán lần này. Tuy nói lần tranh tài này chỉ giới hạn ở lớp võ đồ dưới mười tám tuổi, nhưng các đệ tử của ba võ quán còn lại khác cũng không yếu, tôi thể mười tầng ta cũng biết có tối thiểu mấy người. Thế nhưng ngươi nếu có thể tu luyện đến tầng thứ mười một trước ngày tỷ thí thì cuộc tỷ thí lần này có lẽ chẳng có vấn đề gì quá lớn.” Lệ Thương Hải nghiêm mặt nói.
“Nếu đã như vậy, con đây phải tranh thủ thời gian khẩn trương tu luyện rồi.” Thạch Mục không lưỡng lự trả lời.
“Ngươi không cần nói ta cũng sẽ mau chóng cho ngươi tiến giai thành công trong thời gian ngắn.” Lệ Thương Hải nói, tinh quang trong mắt lúc ẩn lúc hiện, dẫn Thạch Mục thuận theo hướng sân nhỏ đằng sau đi đến một phòng lớn, đi vào sau cửa lớn, thuận tay cắm chốt cửa.
Thạch Mục vừa bước vào lập tức cởi áo ngoài, “Rầm” một tiếng, hắn cởi trên hông xuống một bao cát nặng nề như đai lưng, khiến cho mặt đất cạnh đó chấn động đến mức rung lên hai hồi.
Bao cát này ngoại trừ lúc hắn ngủ hoặc tắm rửa thì căn bản sẽ không rời khỏi người. Lần trước ở trong miếu gặp cương thi kia, cũng bởi vì mọi chuyện phát sinh đột ngột, vốn không kịp cởi bỏ bao cát gò bó, nếu không quả thật tốc độ phản ứng chắc chắn phải nhanh hơn một cấp nữa.
“Thiết sa ở trong này đối với ngươi mà nói có vẻ còn hơi nhẹ nhàng, từ mai trở đi tăng thêm hai mươi cân nữa.” Lệ Thương Hải mắt thấy cảnh này, đồng tử hơi co lại, từ trên giá gỗ bên cạnh cầm lấy một gậy gỗ nhỏ màu vàng, cả hai đầu đều được bọc lót bằng một lớp da dày.
Thạch Mục sau khi trả lời một tiếng, hai chân đột nhiên giẫm mạnh lên mặt đất, rồi xuống trung bình tấn tại chỗ, sau khi hít một hơi sâu, hai tay liền nắm chặt lại rồi ngừng hô hấp.
Tức thì Lệ Thương Hải đi tới phía sau, cánh tay khẽ động, gậy gỗ liền hóa thành côn ảnh trùng trùng điệp điệp nên xuống vị trí các huyệt vị ở nửa người trên của Thạch Mục.
Sau khoảng thời gian một nén nhang, Thạch Mục mặc quần áo chỉnh tề một lần nữa từ trong phòng lớn đi ra, bước chân ban đầu vốn vẫn linh hoạt giờ rõ ràng đã loạng choạng sắp ngã, hắn nhe răng nhếch miệng rời khỏi tiểu viện.
Lệ Thương Hải trong phòng lớn thì toàn thân mồ hôi đầm đìa, trên mặt cười khổ.
“Thể chất của thằng nhóc này cũng quá trâu bò đi, tí nữa thì một Hậu Thiên võ giả trung kỳ như ta đã mệt mỏi muốn xỉu. Nhưng mà cũng đúng, nếu không có được thân thể cường tráng nhường này, chỉ sợ trong vòng nửa năm ngắn ngủi không thể nào hoàn thành Thiết Luyện chi pháp, võ quán tỷ thí lần này thật đáng mong đợi. Chỉ có điều, dù cho tiểu tử này tu luyện Thiết Luyện chi pháp, trong vòng nửa năm Tôi Thể tiến cấp liên tiếp hai tầng, vẫn có chút khó tin. Lẽ nào hắn thật sự là huyết mạch võ giả?”
Lệ Thương Hải bất chợt trầm ngâm.
Hắn vốn không biết, Thạch Mục ngoại trừ việc cứ vài ngày lại tu luyện thiết luyện tại võ quán một lần, thì sau khi trở về hắn cũng không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng như lời dặn dò của lão, mà dựa vào năng lực khôi phục kinh người, ngày hôm sau vẫn mặc giáp đen dày đến ngoại ô tôi luyện võ kỹ, săn các loại dã thú. Như thế mới có thể trong thời gian ngắn như luyện tôi thể đến trình độ kinh người tới mức này…
Thạch Mục rời khỏi võ quán, một mình một đường đi đến một căn nhà ba gian xinh xắn, ngông nghênh đẩy cửa tiến vào.
Cái chỗ có phần vắng vẻ này chính là chỗ ở tạm thời của hắn ở trong thành.
Chẳng bao lâu sau, từ một gian phòng bắt đầu ngập tràn mùi thảo dược nồng nặc, đồng thời còn có hơi nóng cuồn cuộn phán tán ra ngoài cửa sổ.
“Thật thoải mái!”
Thạch Mục trần trụi nằm trong một thùng gỗ lớn, bên trong chính là nước đun nóng hổi. Trên mặt nước còn có dược vật nổi bồng bềnh trông như hoa cỏ.
Nửa người trên của hắn lộ khỏi mặt nước, từng khối dấu vết bầm tím trải rộng, trên mặt lại trần đầy vẻ thư thái, rất nhanh liền phát ra tiếng ngáy khe khẽ rồi ngủ thẳng trong thùng.
Chẳng biết bao lâu sau, lúc Thạch Mục chậm rãi mở mắt tỉnh dậy thì nước thuốc trong thùng đã lạnh buốt rồi, sắc trời ngoài cửa sổ cũng tối hẳn.
Thạch Mục đứng dậy, đánh giá thân hình mình một chút, thì những vết bầm tím trông mà giật mình trên người đã nhạt đi gần như không thấy.
Thuốc tắm của Lưu Phong võ quán đặc chế đúng là không tệ chút nào, phối hợp với khả năng khôi phục hơn người của mình, thực là tuyệt phối. Nếu không thì với kiểu huấn luyện không phải cho người mà hắn đã chịu đựng trong nửa năm này, hắn thực sự không cách này kiên trì đến cuối được.
Dù sao cũng không phải kẻ nào cũng có thể cách mỗi vài ngày đều bị người dùng gậy gỗ điên cuồng đánh một trận,buốn tối còn phải đeo giáp đen thiết sa trên lưng chạy như điên trong núi mà vẫn có thê bình yên vô sự nha.
Sau nửa canh giờ, Thạch Mục đi tới con phố nào đó của Thành Bắc, chỉ chớp mắt đã đi vào một gian nhà nhỏ hết sức bình thường, bên trong đã có hai nam tử ngồi trước một cái bàn vuông chờ hắn, chính là hai người Phùng Ly và Cao Viễn.
“Thạch huynh đệ, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.” Phùng Ly vừa thấy Thạch Mục thì lập tức rời ghế, trên mặt tràn đầy vui vẻ nói.
Cao Viễn cũng đứng dậy đón chào cực kì mừng rỡ.
“Nếu Phùng huynh đã ra hiệu với ta như vậy, xem ra chắc chắn lại có chuyện làm ăn muốn chiếu cố tiểu đệ rồi.” Thạch Mục mỉm cười.
“Thạch huynh đệ đoán quả không sai, lần này chỉ sợ còn phải làm phiên ngươi ra mặt thôi. Đối thủ lần này là Loạn Thủy Bang gần Hoàng Điền. Hắc Hồ Hội chúng ta đã hẹn với bọn họ rồi, canh ba đêm nay ở đây phân cao thấp, để quyết định ra quyền sở hữu năm con đường gần Thiên Vương miếu của Thành Bắc. Có điều ta cũng nhận được tin, lần này Loạn Thủy Bang cũng mời tới nhiều hảo thủ giúp sức, Thạch huynh đệ, đến lúc đó phải cẩn thận một chút!” Phùng Ly cẩn thận kể ra.
“Hảo thủ? Không có Hậu Thiên võ giả chứ?” Thạch Mục ánh mắt lóe lên, hỏi một câu như vậy.
“Yên tâm, mấy tiểu bang hội của Phong Thành như Hắc Hồ Hội chúng ta hay Loạn Thạch Bang thì sao có thể mời được Hậu Thiên võ giả chứ. Cùng lắm chỉ là hảo thủ – võ đồ của các võ quán khác thôi. Nếu không phải vì mấy lần trước Thạch huynh đệ xuất thủ tương trợ mà thế lức của chúng ta tăng lên rất nhiều, thì lần này Loạn Thủy Bang cũng sẽ không chó cùng rứt giậu như vậy!” Cao Viễn bĩu môi đáp.
“Đúng là như vậy. Mặc dù không có giấy trắng mực đen quy định rõ ràng, nhưng xung đột giữ mấy tiểu bang hội như chúng ta đây căn bản không có khả năng được các Hậu Thiên võ giả để vào mắt. Lại nói cho dù Loạn Thủy Bang thực sự quen biết vị Hậu Thiên võ giả nào thì cơ bản cũng trả không nổi cái giá để mời họ ra tay. Một vị Hậu Thiên võ giả ra tay thôi cũng đủ cho bọn họ táng gia bại sản rồi.” Phùng Ly cũng vừa cười vừa nói.
“Không có Hậu Thiên võ giả là được, vẫn quy củ cũ, ba trăm lượng bạc, cũng không được để cho người ngoài biết thân phận của ta.” Thạch Mục bấy giờ mới yên tâm lại, cười cười trả lời như thường lệ.
“Được, cứ quyết như vậy đi. Đồ đạc của ngươi cũng đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, chúng ta chờ một lát nữa là có thể xuất phát.” Phùng Ly lập tức đáp ứng, liền lấy từ trên người xuống một cái bao nhỏ, đưa thẳng cho Thạch mục.
Thạch Mục mở cái bao đặt trên mặt bàn trước mặt ra, bên trong là một đôi bao tay màu đen, một tấm trường bào màu đen và một cái mặt nạ màu bạc, cũng thuần thục mặc hết vào.
Ngay lập tức, trong phòng xuất hiện một nhân vật hắc y mặt nạ bạc thần bí.
“Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng hóa trang này của Thạch huynh đệ, ta đều cảm thấy Nhị ca chưa từng qua đời!” Cao Viễn nhìn thấy cách ăn mặc này của Thạch Mục thì trên mặt không khỏi hiện ra vẻ phức tạp.
“Khụ, chuyện này còn thiệt thòi cho Thạch huynh đệ phải giúp đỡ thêm. Từ khi lão Nhị bất ngờ qua đời, nếu không phải Thạch huynh đệ làm thế thân, lấy thân phận “Hung Quyền” của hắn nhiều lần đánh trọng thương cường địch thì Hắc Hồ Hội đừng nói là thế lực tăng mạnh trong nửa năm nay, mà chỉ sợ ngay cả địa bàn cũ cũng không thể giữ được rồi. Ngoại trừ hai huynh đệ bọn ta, những người khác căn bản cũng không biết đệ nhất cao thủ của Hắc Hồ Hội chúng ta đã thay người từ lâu rồi.” Phùng Ly cũng thờ dài.
“Ta chỉ cầm tiền làm việc thôi. Nhờ có thù lao của các ngươi ta mới có thể duy trì việc tắm thuốc nước. Mà Hắc Hồ Hội của các ngươi so với những bang hội khác xung quanh đây coi như cũng là một bang có lương tâm một chút. Nếu thật sự để cho bang hội khác tiêu diệt bang các ngươi, thì dân chúng sống quanh đây chắc chắn sẽ không may mắn gì.” Từ trong mặt nạ truyền ra một giọng nói trầm thấp, hoàn toàn khác với giọng nói trước kia của Thạch Mục.
“Đúng vậy, vỗn dĩ chính là chuyện hợp tác đôi bên cùng có lợi mà! Thời gian cũng đến rồi, chúng ta đi thôi.” Phùng Ly vỗ tay cười nói.
Thạch Mục tất nhiên cũng không có ý kiến gì khác.
Vì vậy, ba người nhanh chóng đi ra khỏi phòng, rất nhanh biến mất ở phía cuối con đường mờ mờ tỏ tỏ.
…………
Trên một con phố vắng vẻ cũ nát nào đó trong Phong Thành, hai đoàn đại hán có màu quần áo khác biệt đang điên cuồng ẩu đả.
Một bên là hắc y nhân, ước chừng khoảng bốn mươi người. Ba người Phùng Ly, Thạch Mục thì hai tay ôm vai đứng ở phía sau quan sát cuộc chiến, bên kia nhân số khá đông, tất cả đều mặc quần áo màu lam, chính là Loạn Thủy Bang có chút danh tiếng ở gần đây, đằng sau cũng có năm người đứng đó không hề nhúc nhích.
Không lâu sau, các thành viên bang Hắc Hồ Hội với nhân số ít rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong, không ít người bị đối phương đánh đến vỡ đầu chảy máu, không thể không lùi ra khỏi vòng quần ẩu.
“Thạch huynh đệ, chúng ta ra tay đi.” Phùng Ly thấy vậy, sắc mặt trầm xuống nói.
Thạch Mục khẽ gật đầu, hai tay run lên, không nói hai lời liền tung người nhào ra.
“Huỵch!” “Huỵch!” hai tiếng trầm đục vang lên, theo hai tiếng đó, hai gã mặc áo lam lập tức ngã quỵ xuống đất.
“Hung Quyền!”
Khi Thạch Mục biến thành người mặc nạ bạc vừa xuất hiện trong đám người, lập tức đưa tới mấy tiếng kêu sợ hãi, nhưng đồng thời cũng có hai đại hán mặc áo lam cao lơn khác, múa côn cùng lúc xông tới phía sau Thạch Mục.
Lại “Răng rắc!” hai tiếng.
Thạch Mục bỗng nhiên xoay người một cái, hai quyền vù vù giáng ra, lại trực tiếp đánh gẫy ngay giữa hai cây côn, cũng không đợi hai người này kịp kinh hãi lui về sau thì thân hình lại chớp lên một cái, lùi về, bỗng nhiên tiến đến gần một trong hai người, quyền ảnh khẽ động.
“Rầm!” một cái, người này bay thẳng ra xa hai trượng hệt như cái bao tải, ngã sõng xoài trên mặt đất.
Thạch Mục lại giẫm mạnh xuống mặt đất, như mũi tên bắn người ra tấn công về phía tên còn lại, vừa nhấc chân lên đã như cuồng phong mà đá bay một tên áo lam khác bắn thẳng ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, Thạch Mục ở giữa đám người như sói nhập bầy cừu, một hơi đánh văng bảy tám gã bang chúng Loạn Thủy Bang, khiến cho mấy tên còn lại khiếp sợ dạt ra hai bên.
Lúc này, Phùng Ly và Cao Viễn mỗi người cầm trong tay hai cây thiết bổng nhảy vào trận, côn bổng bay múa ngợp trời, cũng nhanh gọn đả bại năm sáu người.
Đám bang chúng Loạn Thủy Bang đằng sau thấy vậy không dám làm ngơ, một nam tử trung niên gầm to: “Hung Quyền” rồi cùng với hai gã khác đánh về phía Thạch Mục, mà còn lại hai người nữa thì phân ra đón đầu Phùng Ly, Cao Viễn, đại chiến trở nên kịch liệt vô cùng.
Bốn cây thiết bổng trong tay Phùng Ly và Cao Viễn phát ra âm thanh “Vù vù” không ngớt, chiêu thức biến hóa giống hệt nhau, hiển nhiên là cùng một bộ võ kỹ.
Hai người đối diện thì phân ra sử dụng hai cây thước dẹp màu trắng, một bên chiêu thức trầm trọng chậm rãi, một bên lại mềm mại chập chờn, cùng với Phùng Ly, Cao Viễn đánh đến bất phân thắng bại.
Ở đằng kia, Thạch Mục đang đối mặt với ba gã áo lam có thân thủ vượt xa bang chúng bình thường, hắn không nói hai lời dùng chân vẩy nhẹ xuống mặt đất gần bên, “Phốc”, một cây mộc côn xấu xí từ dưới văng lên, rơi vào tay hắn.
“Vèo” “Vèo”
Nam tử trung niên dẫn đầu vọt tới, hai tay cầm hai thanh dao bằng trúc màu xanh trông rất sắc bén. Vừa tới gần Thạch Mục, hai lưỡi dao chập lại lướt tới ngực hắn. Với độ sắc bén của nó, cho dù không phải là vũ khí bằng sắt nhưng một khi bị trúng đòn cũng khó tránh kết cục lìa thân.
Thạch Mục thấy vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, tay khẽ run một cái, mộc côn thoáng mơ hồ đi, đột nhiên sáu đạo côn ảnh xuất hiện đập tới mãnh liệt.
“A”
Nam tử trung niên kinh hãi, vội rụt hai thanh dao trúc về, múa may điên cuồng trước người chống đỡ.
Hai tiếng “Ầm” “Ầm” vang lên giòn giã.
Nam tử cảm thấy hai bàn tay tê rần, hai thanh dao trúc trong nháy mắt đã gãy thành bốn khúc, hầu như cùng lúc đó ngực gã truyền đến một cơn đau nhức, thân hình “Đạp đạp” lùi về sau mấy bước, lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.
Vừa lúc đó hai gã áo lam khác cũng xông đến, nhìn thấy tình hình này vô cùng khẩn trương, mộc thương trong tay của một gã xé gió đâm tới.
Tên còn lại thì rung cổ tay, một cái roi da trông như một con cuồng mãng cũng lao về phía Thạch Mục.
Thạch Mục gầm nhẹ, chợt vung tay lên, mộc côn trong tay hắn nhất thời phóng ra, chỉ nghe “Oanh” một tiếng thật lớn.
Nam tử cầm thương cơ bản không kịp biến chiêu, mũi thương chính diện đón lấy mộc côn. Tay gã nam tử nóng bừng, một cỗ lực lượng khó có thể hình dung theo cán thương len vào người, nửa đoạn đầu của trường thương nổ tung trong tích tắc, hai tay gã đầm đìa máu tươi, hoàn toàn mất hết cảm giác.
Đồng thời, cánh tay kia của Thạch Mục cũng nhoáng lên, “Đùng” một tiếng, bàn tay đeo bao tay màu đen của hắn chụp lấy roi da nọ.
Sắc mặt nam tử mặc áo lam trắng bệch, hai tay liều mạng kéo ngược roi da trở lại.
Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, bàn tay đang cầm roi da dùng sức giật mạnh, khiến cho thân hình nam tử nọ run rẩy dữ dội, y nhất thời không trụ vững được bổ nhào về phía trước.
“Không xong”
Nam tử cầm roi hoảng hốt định thả roi ra, nhưng đã muộn.
Chỉ thấy bóng người mang mặt nạ bạc ở đối diện khẽ di động, sải bước tới trước mặt y, tung ra một quyền.
“Rầm”.
Bụng của nam tử cầm roi tựa như bị một ngọn núi chạm vào, ruột gan đảo ngược, đau thấu trời xanh, hai mắt y tối sầm lại, ngã quỵ xuống đất.
Thạch Mục không định dừng tay, hai vai lại run lên, thân hình như rồng nhảy lên không, cước ảnh trùng trùng quét tới.
Nam tử cầm roi mặt mày xám ngắt không còn một giọt máu.
Với lực đạo khủng bố của đối phương, nếu thật sự bị đánh trúng thì không chết cũng trọng thương tại chỗ. Nhưng hiện giờ đối mặt công kích này y lại chẳng thể nào né tránh.
“Dừng tay, chúng ta nhận thua.”
Ngay lúc này, một giọng nói hoảng sợ từ bên cạnh truyền đến.
Cước ảnh hơi dừng lại, xẹt qua đầu nam tử cầm roi, gió mạnh cuốn theo táp vào khiến da đầu nam tử tê dại, suýt chút nữa khiến y sợ hãi bất tỉnh nằm trên đất.
Thạch Mục vừa hạ người xuống, thông qua khe hở của mặt nạ, đảo mắt nhìn về phía âm thanh kia.
Người vừa lên tiếng vừa rồi chính là nam tử trung niên cầm đầu Loạn Thủy Bang.
Gã ta trông thấy nam tử cầm roi vẫn chưa thê thảm lắm, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiến lại gần Thạch Mục, cười khổ chắp tay nói:
“Hung Quyền quả nhiên danh bất hư truyền! Với thân thủ của các hạ, e rằng đủ để đứng hàng đầu trong toàn bộ võ đồ của Phong Thành, sao lại dính dáng tới đám tiểu miêu tiểu cẩu kiếm cơm hằng ngày như chúng ta chứ.”
Thạch Mục ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, không hề nói tiếng nào, nhưng Phùng Ly thì bước tới quát:
“Đừng nhiều lời! Tỷ thí xong, toàn bộ các ngươi phải lui khỏi năm con đường này.
“Nếu chúng ta đã không phải là đối thủ của Hung Quyền thì Loạn Thủy Bang sẽ tránh lui ba thước. Chúng ta đi!” Thủ lĩnh Loạn Thủy Bang cũng là một người quyết đoán, nhàn nhạt trả lời một câu rồi khoát tay mang tất cả mọi người rút đi.
Trong nháy mắt, xung quanh chỉ còn lại một đám bang chúng, ai nấy đều hoan hô, phấn khởi bừng bừng.
Phùng Ly và Cao Viễn hăng hái căn dặn thủ hạ tiếp quản các địa bàn mới. Mà đang lúc ấy, “Hung Quyền” Thạch Mục đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người một cách thần không biết quỷ không hay.
…
Mấy ngày sau, Thạch Mục mặc một tấm ô giáp nặng hơn thêm mấy chục cân từ trong núi quay về trang viên ở ngoại ô. Lúc ở trong sân nhìn thấy thiếu nữ thướt tha đứng trước mặt thì không khỏi sững sờ.
“Thiếu gia, Chung cô nương đã quay lại đây từ hai ngày trước. Bởi vì ta không có cách nào liên lạc với thiếu gia nên chỉ có thể để nàng ta ở lại đây.” Trương Tỏa ở bên cạnh bẩm báo lại với vẻ sợ sệt.
Vị quản sự này của trang viên rất rõ ràng, đừng thấy vị Thạch thiếu gia này còn trẻ, thủ đoạn của hắn là vô cùng lợi hại đấy. Lần này lão tự ý giữ thiếu nữ này lại, không biết có phạm vào kiêng kỵ của chủ nhân mình hay không.
“Không có chuyện gì đâu, ngươi đi xuống trước đi, ta muốn nói chuyện riêng với Chung Tú cô nương một lát.” Thạch Mục rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, khoát tay bảo Trương Tỏa.
Thiếu nữ kia trước sau vẫn cúi đầu im lặng.
Đợi khi Trương Tỏa rời đi, Thạch Mục đưa tay mời, dẫn thiếu nữ đi về phía phòng ngủ của mình.
“Chung cô nương, sao cô lại quay về đi, cô có chuyện gì muốn nói sao?” Thạch Mục xoay người, nghiêm mặt hỏi thiếu nữ.
“Thạch công tử, công tử không cần hỏi nhiều. Chỗ này của công tử có thiếu người làm hay không? Nếu không chê, Tú Nhi xin ở lại đây làm một thô sử nha hoàn!” Chung Tú rốt cuộc cũng ngẩng đầu, cắn chặt môi đáp.
“Nha hoàn? Chung cô nương đang nói đùa sao? Ta không biết cô ở Ngô gia gặp phải chuyện gì? Ta nhớ lúc gặp mặt, bọn họ có vẻ còn chút khách khí với cô mà. Nếu cô không thể nói rõ ràng một chút thì ta sẽ rất khó xử!” Thạch Mục nhíu mày, chậm rãi nói ra.
“Một nha đầu xấu xí như ta, có thể gặp chuyện gì ở Ngô gia được chứ? Người ta lúc trước chấp nhận ta ta vào cửa, chẳng qua là vì nghĩ ta còn giữ được một ít gia sản của Chung gia trong người. Đến khi biết rõ thực ra Chung gia ta nghèo rớt mồng tơi thì tất nhiên sẽ không thèm thừa nhận bất kì chuyện hứa hẹn gì trước kia. Ta mà không chủ động rời đi, chẳng lẽ còn chờ đối phương thẳng tay đuổi người sao? Giờ trong Phong Thành này, ta chẳng còn quen ai để nương tựa cả, thế nên mới chỉ có thể mặt dày mày dạn quay trở lại đây…” Nước mắt đảo quanh trong mắt Chung Tú, giọng nói nghe có phần nghẹn ngào.
Nàng dù sao cũng mới chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, trước vừa phải chịu nỗi đau mất cha, sau đã bị nơi mình vẫn coi là nhà chồng trở mặt đuổi người, rốt cuộc không thể nào tiếp tục duy trì vẻ trấn định như trước được nữa.
“Thì ra là vậy, chuyện này quả nhiên y hệt như những gì lệnh tôn đã dự đoán trước kia… Như thế này đi, Tú Nhi cô nương, cô đừng nhắc lại chuyện làm nha hoàn gì nữa, trước hết cứ ở lại đây đã. Mặc dù ta không có xuất thân đại phú đại quý gì, nhưng thêm một miệng ăn cũng chẳng có vấn đề gì cả. Cô cũng không cần phải gọi là là công tử này công tử nọ, cứ gọi ta một tiếng Thạch đại ca là được rồi. Nếu một ngày nào đó cô muốn rời đi, chỉ cần nói cho ta một tiếng là được!” Thạch Mục nhìn nét biểu cảm quật cường trên mặt thiếu nữ trước mắt, không khỏi thấy giống với dáng vẻ của một người thân nhất nào đó kia vài phần. Ngay lập tức, một nỗi xúc động dâng lên từ một nơi nào đó sâu trong tâm khảm, và cuối cùng hắn quyết định nói ra.
“Đa tạ Thạch đại ca!” Thiếu nữ nghe vậy thì vừa mừng vừa sợ, liền vén áo thi lễ với Thạch Mục, nói với muôn vàn cảm kích.
Sau đó, Thạch Mục lại gọi Trương Tỏa đến, sắp xếp cho Chung Tú một gian phòng sạch sẽ.
…
Cùng lúc đó, trong phủ đệ của Ngô gia ở Phong Thành.
Mấy người Ngô gia bao gồm cả bạch diện nam tử đang thương lượng về việc liên quan tới Chung Tú và ai đó trong đại sảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!