*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Chu
—— Phiên ngoại giả thiết theo bối cảnh hiện đại ——
Mị vốn định cho mấy nhân vật của mình chơi trò tranh giành tềnh iu, ai ngờ trò này vĩnh viễn chỉ viết được có mỗi một kết cục à.
—— Lựa chọn "Báo cáo một lần làm nhiệm vụ thất bại" by Tiết Mông.
Tiết Mông ăn tới cái bánh dừa nhân đậu đổ thứ hai đếm ngược từ cuối mâm lên.
Cậu nhất định phải rất cẩn thận, cậu dùng thìa nhựa cắt dọc theo nhân bánh đậu đỏ một đường, tính chính xác, xuống tay ổn định chuẩn từng li. Cậu muốn cố hết sức giữ cho cái bánh này nguyên vẹn, nhưng đáng tiếc, nửa bên kia của nó đã bị dính bánh Mousse xoài lúc xếp chung đĩa.
*Bánh Mousse xoài:
Cậu hận quả xoài như cậu hận phải làm việc ở cục bảo hộ Tu Chân giới vậy.
Đáng tiếc là cậu không thể không làm, đây là thế kỷ hai mươi mốt, cho dù có là quý tử của nhà giàu thì cũng phải tìm việc làm nuôi sống bản thân mình thôi.
"Báo cáo nhiệm vụ, Tiết tiên sinh." Bên tai truyền tới giọng nữ khô cằn qua máy móc.
Tiết Mông trợn trắng mắt, ở cục bảo hộ có điều tới một vị cục trưởng họ Khương mới, thành ra chuyện báo cáo nhiệm vụ là chuyện phải làm mỗi ngày.
"Khụ, hôm nay tám giờ hai mươi tôi tới văn phòng, không đến trễ đâu, sáng sẽ mang theo một gói bánh chiên của Lý sư phó, mùi vị không tệ đâu kiến nghị chư vị đồng nghiệp có rảnh thì tới nếm thử, mấu chốt là ông già bán bánh chiên hiền lành còn khen người nữa, bà dì sáu mươi tuổi ổng cũng có thể mặt không đổi sắc mà gọi người ta là em gái cơ. Ăn bánh chiên xong ta bắt đầu đóng dấu liền——"
Đây là lý do Tiết Mông hận việc làm của cậu.
Đúng, đóng dấu.
Chuyện này nói ra thì rất dài, nguyên do rốt cuộc là thế quái nào lại đổ lên đầu lão tử cậu đây chứ. Ba ba của Tiết Mông Tiết Chính Ung là trưởng sự tổng cục quốc tế Tu Chân, là con trai cưng duy nhất của trưởng sự, Tiết Mông từ nhỏ sống đã được cầm sao ôm trăng không ai dám đắc tội với, ăn thì dùng phần đặc biệt của cục Tu Chân, ngay cả tã giấy cũng do giao tộc ở biển sâu dệt nên, bảo đảm tơ lụa thông khí không bị rôm, còn cái gì mà tã giấy Bảo Thích Hoa Vương căn bản làm cha mẹ chướng mắt.
Một tiểu công tử như vậy ở Tu Chân giới, đương nhiên mỗi ngày đều mưa thuận gió hòa, sau khi tốt nghiệp vào thẳng luôn cục bảo hộ Tu Chân giới làm việc, ngày đầu đi làm đã được cấp trên của mình ra tiếp đãi.
Lúc đó cục trưởng tên là Nam Cung Liễu, là một tên đàn ông trắng trẻo mập mạp tuổi trung niên, bò xuống từ lầu hai còn có thể chảy mồ hôi nhễ nhại.
Nam Cung Liễu đầy thân thiết nắm tay đồng chí tiểu Tiết, quai hàm toàn mỡ rung rung hàn huyên: "Ối trời, Tiết Mông phải không? Lớn lên thật giống ba cậu mà, vừa nhìn đã biết là con trai ruột rồi, đẹp trai!"
Tiết Mông nói: "Cảm ơn chú đã khen."
Nam Cung Liễu vui tươi hớn ở: "Chú với ba cháu quen biết đã lâu rồi, mấy lời nói nhảm chúng ta không nói nữa, đến, chú nói cho cháu về yêu cầu của công việc trước."
Khi đó Tiết Mông vừa tốt nghiệp lòng vẫn còn tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng, mang ý chí phải góp một viên gạch xây dựng cho nền hòa bình của Tu Chân giới, cống hiến sức lực nhỏ bé của mình, vì thế sảng khoái nói: "Ngài cứ việc nói, cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ ngài giao thật nghiêm túc."
Nhìn qua, chút nản lòng thoái chí cũng không có, đúng là đứa trẻ ngoan!
Nam Cung cục trưởng nhìn cậu chăm chú, thu nụ cười lại, nghiêm mặt nói: "Tiểu Tiết à, tổ chức đã suy nghĩ về xuất thân từ thế gia Tu Chân của cháu, mọi điều kiện đều xuất sắc. Nên, cho dù cháu là hòn ngọc quý trên tay trưởng sự Tiết lí, bọn chú vẫn phải đưa ra quyết định khó giao công việc khó khăn nhất, vất vả nhất cho cháu."
Tiết Mông vừa nghe, tinh thần lập tức tỉnh táo ngay: "Cháu từ nhỏ đã thích mấy thứ mạo hiểm rồi. Trước kia mọi người ngại mặt mũi ba cháu, không cho cháu làm gì hết, cũng chẳng cho cháu chạm vào gì." Mắt cậu lóe sáng, "Cuối cùng cũng hết khổ rồi."
Nam Cung cục trưởng vỗ vai cậu, giơ ngón cái lên: "Có khát vọng đấy."
Tiết Mông hỏi: "Thế cháu phải làm gì?"
"Khụ khụ." Nam Cung Liễu hắng giọng, "Nói tóm lại, đây là công việc có độ khó cao nhất mà không ai làm được ở cục này. Nó yêu cầu người phụ trách phải có sự kiên nhẫn siêu phàm, khả năng phán đoán chính xác, khả năng quyết đoán hoàn hảo. Bởi vì mỗi quyết định của cháu sẽ liên quan tới trăm ngàn tính mạng—— có rất nhiều mạng sống vì cháu mà được cứu, nhưng mà, cũng sẽ có không ít sinh linh, vì cháu mà đổ máu đâu."
Biểu tình của gã nghiêm túc, hai mắt sáng ngời, tựa như phía sau gã hiện lên một tầng thánh quang.
"Đây là việc vất vả lắm. Trước kia cháu muốn tới cục thời không làm việc, cha cháu đã ngàn dặn vạn nhờ, để chú tìm cho cháu vị trí thoải mái lại an toàn, nhưng chú thấy sơ yếu lý lịch của cháu xong, cảm thấy cháu là đứa trẻ ngoan đầy khát vọng, chú không thể có lỗi với người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết được, nên sau khi nghĩ kỹ, mới giao công việc cho cháu."
Cục trưởng nói, vươn tay, chọc chọc lên ngực Tiết Mông.
"Cháu quyết định tới ngàn vạn sinh mệnh ngoài kia đấy."
Tiết Mông tức khắc lệ nóng doanh tròng nghiêm nghị hơn hẳn: "Cục trưởng, cảm tạ ngài không màng tới ba cháu cản trở, cho cháu một phần trọng trách như vậy! Cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức, không làm ngài phải thất vọng!"
Cục trưởng Nam Cung Liễu cho cậu một ánh mắt tán dương, khích lệ nói: "Làm việc cho tốt nhé!" Phất áo bỏ đi, để lại công và danh.
Cùng ngày đồng học tiểu Tiết về đến nhà, căn bản không khắc chế được tâm tình kích động của mình. Cậu nói dối ba mẹ mình, lặng lẽ đặt một gói hàng ở Đào Bao Võng Dạ Miêu của khu thương mại Tu Chân, có các món:
Gà rán giòn bạo lực DPS (Xưởng chế biến thuốc Hàn Lân): Ăn vào có thể tăng pháp lực gấp mười lần trong một giờ, không thể sử dụng trong chiến đấu.
Nhị cẩu tục mệnh hoàn (Xưởng chế biến thuốc Ngọc Hành): Chết rồi uống vào vô dụng.
Diệu Thủ Hoàn (Xưởng chế biến thuốc Vô Bi Tự Phật): Có thể khiến đầu mình phát ra ánh sáng rạng rỡ, soi đường trong đêm giúp đồng đội.
Vô Cực Bạch Điên Hoàn (Xưởng chế biến thuốc Đạp Tiên Quân): Giải trừ trạng thái hỗn loạn.
Thuốc viên gia truyền táo ngàn năm (Xưởng chế biến thuốc Tham Lang): Sử dụng đối địch giới hạn.
Cứ như vậy, bạn nhỏ Tiết Mông chuẩn bị vạn thứ chu toàn, thậm chí tối còn mơ thấy mình xuyên tới tận đại chiến lần hai của Tu Chân giới, vì chống chọi lại hắc ma pháp càn quét trên chiến trường châu Âu mà hy sinh anh dũng, theo sau đó là tiếng hô "Lấy mạng Arvada!" bén nhọn, cậu ngã vào trong một ánh sáng màu xanh lục thần bí...
Nhưng mà hôm sau, khi Tiết Mông chí khí do dự vào văn phòng, cậu sợ ngây cả người.
"Đây là... Việc của tôi á???!!!"
Chị gái thư ký chân dài ngực bự ngọt ngào rót cho cậu một ly trà thơm, ôn nhu nói: "Đúng vậy, Tiết tiên sinh, đây là công việc của ngài."
Tiết Mông không dám tin mà đi đến trước bàn làm việc của mình, nhìn các loại giấy tờ báo cáo của Tu Chân giới xếp thành từng chồng, miệng dần dần há ra thành hình chữ O.
Cậu run rẩy vươn tay cầm lấy một tờ báo cáo đơn giản xem lướt qua, một hàng tiêu đề đỏ tươi bất thình lình đập vào trong mắt, tiêu đề vòng vo mười phần, người thường nhìn một lần chả hiểu nổi: "Trại heo của người thường ở Sơn Đông Lâm Nghi nuôi heo phi pháp sử dụng thức ăn tiên heo cho gia súc của Cô Nguyệt Dạ hỏi cách xử lý"
Cách quỷ gì?
Tiết Mông không khỏi chóng mặt.
Nhưng cậu vẫn cắn răng đọc tiếp.
"Sắp tới, các tổ giám sát dược phẩm sẽ cùng báo án, có tu sĩ bán thức ăn tiên heo cho gia súc của Cô Nguyệt Dạ quá hạn sử dụng bằng con đường phi pháp, bán cho thương nhân thường, khiến tám nghìn túi thức ăn gia súc quá hạn sử dụng lọt vào thị trường, trước mắt đã có tới ba trại heo dùng thức ăn gia súc hết hạn, các công văn về chuyện thức ăn cho heo hết hạn sử dụng đã tới bốn trăm bản, tình huống nguy cấp."
Tiết Mông: "..."
Lại lật một tờ nữa.
Ý kiến của ủy ban thuốc dùng cho súc vật ở Tu Chân giới về cách xử lý: Cho người thu hồi toàn bộ thịt heo bẩn tiêu hủy.
Ý kiến của ủy ban người thường ở Tu Chân giới về cách xử lý: Tán thành, cũng nên bắt những tu sĩ liên quan tới thẩm vấn.
Ý kiến của ủy ban tuyên truyền ở Tu Chân giới về cách xử lý: Tán thành, cũng nên đăng lên một mục của "Bản tin thời sự" để xử lý mấy việc liên quan trong xã hội luôn.
Ý kiến của viên trường ủy ban tổng hợp kiện án cục bảo hộ Tu Chân giới: (Không)
Tiết Minh không rõ lý do ngẩng đầu lên, cậu một tay chỉ chữ "Không" kia, vừa hỏi chị gái mỉm cười thân thiết bên cạnh: "Ở đây sao không có ai đưa ý kiến thế?"
Chị gái mỉm cười kiên nhẫn giải thích: "Đang chờ ngài đóng dấu đó."
"Nhưng tôi không phải..." Cậu cúi đầu đọc tờ báo cáo nói, "Viên trường của ủy ban tổng hợp kiện án cục bảo hổ Tu Chân giới."
Nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy ánh mắt từ ái của chị gái thư kí này, cậu không khỏi vừa hoang mang vừa do dự: "... Không phải tôi đâu nhỉ?"
Chị gái làm ảo thuật móc từ sau ra một tấm thẻ nhỏ cài ngực, trên thẻ thình lình ghi "Tiết Mông – Ủy viên trường ủy ban tổng hợp kiện án", thậm chí còn khắc phần Tiết Mông không hài lòng nhất to hơn hẳn.
Cô ta đeo cho Tiết Mông xong, cười nói: "Giờ ngài chính là ủy viên trường quang vinh rồi, chúc mừng ngài!"
Hơn nữa còn có hai loại dấu, một loại dấu tròn, một loại dấu lăn.
"Đồng ý thì đóng dấu tròn, từ chối thì đóng dấu lăn." Chị gái cười nói, "Mời bắt đầu làm việc."
Tiết Mông lập tức mở miệng lại ngậm miệng ngậm miệng lại mở miệng, cậu có rất nhiều lời muốn con mẹ nó chửi hết ra, nhưng cuối cùng cậu chỉ nuốt nước miếng, thế mà hỏi đầy khó khăn: "Tôi có thể không chọn không?"
Chị gái cong mắt cười: "Đương nhiên có thể chứ, thế thì cứ mặc kệ cả hai đi."
"..." Tiết Mông cảm thấy hơi thở mỏng manh, "Tôi không chọn cả hai cái thì sẽ xử lý thế nào?"
"Giao cho bí thư cục trưởng xử lý."
Tiết Mông càng yếu ớt hơn: "Thế còn cần tôi làm giề?"
Chị gái hiền lành nói: "Nên, cá nhân tôi đề nghị ngài tốt nhất làm một lần một tờ."
Tiết Mông: "........."
Cứ như vậy, thời gian trôi qua quá lâu, Tiết Mông thật sự lĩnh ngộ được lời Nam Cung Liễu nói đầy nghệ thuật lúc ấy. Chuyện giết thời gian này, công việc đáng ghét, khiến cậu ngày nào cũng như máy đóng cọc, trên mặt mỗi tờ báo cáo hoặc đóng dấu tròn hoặc đóng dấu lăn. Quả thực rất cần kiên nhẫn luôn.
Đương nhiên, kiên nhẫn này không chỉ ngừng ở công việc buồn tẻ mà còn là không sinh ra tâm lý muốn làm phản. Cần kiên nhẫn nhất là cậu ngày nào cũng khắc chế mình lại, như vậy mới có thể thuyết phục mình con mẹ nó không xông vào văn phòng Nam Cung Liễu bóp cổ cục trưởng cho xong!!
Tuy rằng Nam Cung Liễu thật sự không hề lừa cậu, cậu quả thực quyết định hàng vạn sinh mạng đi hay ở.
Nhìn đống báo cáo này là biết——
"Trại nuôi gà chuyên gà chiên giòn bạo lực DPS báo cáo ý kiến"
"Bản báo cáo ý kiến sau khi lập nước của Hồ Lô Tửu thành tinh"
"Bản báo cáo ý kiến sau khi lập nước của cảnh sát trưởng Mèo Đen thành tinh"
"Lão cán bộ chưởng môn Cô Nguyệt Dạ xin về hưu: Tôi thật sự còn muốn sống thêm năm trăm năm nữa"
"Tổ nghiên cứu khoa học Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch: Bản kiến nghị kêu gọi những tu sĩ Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch mang gen nhân ma quyên góp làm công trình"
Còn không phải một giây mấy trăm triệu tính mạng à.
Tiết Mông mặt đầy sát khí giơ tay xoa xoa đầu mình, bộp một tiếng đập lên "Bản kiến nghị quyên tinh". Trong lòng cậu bùng lên tinh thần trọng nghĩa cứu vớt vô số sinh mệnh nhỏ bé, lãnh khốc phê bình: "Chả ai muốn bắn vào cái cốc đông lạnh đâu. Phủ quyết."
Cậu thừa nhận rằng cậu đang giải tỏa oán giận của mình thôi, nhưng cậu hy vọng cái kiểu làm loạn này sẽ khiến cục trưởng chịu không nổi, tốt nhất là đuổi cậu ra đường, để cậu vì thế gian này hàng yêu trừ ma gì đó.
Chỉ tiếc là cục trưởng vững như bàn thạch, không hề có ý định trách cứ Tiết ủy viên trường, ngược lại trong một lần họp, Tiết Mông nge nói có bí thư cục trưởng tiểu thư Diệp Vong Tích vì một trò đùa dai lần đó, không thể không vất vả tăng ca tới tận sáng mới được về nhà.
"Nếu ông còn bắt con dâu ông tăng ca nữa, ngày mai tôi từ chức không làm nữa luôn!!"
Cách nửa hành lang cũng nghe thấy con trai Nam Cung Tứ của cục trưởng ở trong phòng đập bàn dậm chân.
Tiết Mông chột dạ rụt cổ về, phát ngốc một lát, cậu quyết định vẫn nên nghiêm túc đối mặt với đống giấy tờ báo cáo này.
Mấy tháng qua như vậy, tốc độ đóng dấu của cậu càng lúc càng nhanh, cơ hồ quên luôn cả sơ tâm khát vọng khi mới tốt nghiệp của mình, Nam Cung Liễu bởi vì nhận hối lộ nên bị cách chức tạm thời, mất công việc của mình.
Cục trưởng mới đến.
Cục trưởng Khương Hi sấm rền gió dữ, tiếp nhận gì cũng rất nhanh. Chỉ có mỗi cương vị này của Tiết Mông, hắn tốn một giờ mới nghe hiểu được rốt cuộc dùng để làm gì.
Chuyện này không thể trách Khương cục trưởng đầu óc không nhanh nhạy, mà vì Nam Cung Liễu cho Tiết Mông một vị trí như gói đồ quá dọa người, Khương cục trưởng mở gói giấy ra nửa ngày, từng lớp từng lớp, cuối cùng phát hiện bên trong gói cái rắm.
Nói ngắn gọn, vị trí của Tiết Mông thùng rỗng kêu to, Tiểu Lý Tử làm ăn lười biếng ở nhà ăn còn có ý nghĩa hơn cả cậu.
Khương cục trưởng không thể chịu đựng được cái cương vị mọt gạo như thế, hắn quyết định phải xóa chức vị "Ủy viên trường tổng hợp" này đi, cho Tiết Mông đi tìm việc khác mà làm.
Hắn dùng một thời gian quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng đưa ra quyết định, nên xuất hiện một màn mở đầu này——
"Báo cáo nhiệm vụ, Tiết tiên sinh."
"Khụ, hôm nay tám giờ hai mươi tôi tới văn phòng, không đến trễ đâu, sáng sẽ mang theo một gói bánh chiên của Lý sư phó, mùi vị không tệ đâu kiến nghị chư vị đồng nghiệp có rảnh thì tới nếm thử, mấu chốt là ông già bán bánh chiên hiền lành còn khen người nữa, bà dì sáu mươi tuổi ổng cũng có thể mặt không đổi sắc mà gọi người ta là em gái cơ. Ăn bánh chiên xong ta bắt đầu đóng dấu liền——"
Tai đột nhiên truyền tới dòng điện lưu tê tê.
Tiếp theo, Khương Hi ngắt kênh tiến vào, tiếng truyền lạnh băng biến mất, thay vào đó là giọng của Khương cục trưởng còn bất cận nhân tình hơn.
"Từ hôm nay trở đi cậu không cần đóng dấu. Hôm nay tan tầm nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai đến văn phòng tôi, có việc quan trọng cần giao cho cậu." Khương Hi dừng một chút, không mang gợn sóng nói, "Nhớ mang cho tôi một phần bánh bao chiên của Lý sư phó, thêm dấm."
Tiết Mông: "............"