Edit: Chu
Beta: Shira
Thấy Sở Vãn Ninh quay đầu lại, trong mắt Hoa Bích Nam có một ý cười nhạt, từ ống tay áo lụa xanh nhạt của hắn vươn ra một con rắn trắng, nhu hoà gật gật chỉ phía trước, ý bảo Sở Vãn Ninh nhận hộp gấm.
Sở Vãn Ninh gật đầu, nói với ách phó một câu: "Đa tạ."
Ách phó thấy y nhận hộp, lúc này mới cúi đầu hành lễ, trở về bên cạnh chủ nhân.
Tiết Chính Ung kinh ngạc hỏi: "Ngọc Hành, ngươi quen Hàn Lân Thánh Thủ sao?"
"Không quen." Sở Vãn Ninh nhìn hộp gấm trước mặt, "Nếu quen ta đã không cần tốn hai trăm năm mươi vạn kim ở Hiên Viên Các, mua Mạc Hương Lộ của hắn."
"Hắn cho ngươi gì thế?"
"Ta cũng không biết." Sở Vãn Ninh nói, "Mở ra xem thử."
Mở hộp gấm ra, thế mà bên trong lại chỉnh chỉnh tề tề, là năm lọ Mạc Hương Lộ màu sắc ôn nhã, còn kèm theo một phong thư.
Sở Vãn Ninh mở ra đọc, nội dung trong thư cũng đơn giản, nói là biết Sở tông sư ở Hiên Viên Các dùng giá cao mua thuốc, tự biết Mạc Hương Lộ không đáng giá tới vậy, vẫn luôn muốn đưa thêm năm bình nữa, nhưng không có cơ duyên gặp được tông sư, giờ ở linh sơn, cơ duyên đã tới, mong quân nhận cho.
Tiết Chính Ung liền nói ngay: "Ta thấy hắn muốn kết giao với ngươi đó."
"..."
Loại lễ vật này, nếu không nhận sẽ làm mất mặt đối phương, Sở Vãn Ninh xa xa cảm tạ Hoa Bích Nam, lại đưa hộp gấm cho Tiết Chính Ung.
Tiết Chính Ung vui vẻ nói: "Cho ta à?"
"... Đưa cho Tham Lang trưởng lão." Sở Vãn Ninh nói, "Ta cảm thấy Hoa Bích Nam này hơi kỳ quái, dược phẩm của hắn mọi năm bán ở đều với giá cao, khó mà với tới, chẳng lẽ hắn cũng bồi thường lại từng chút à?"
Tiết Chính Ung nói: "Ta cảm thấy không lạ, cho dù giá cao, thì cao như ngươi cũng thái quá rồi, nghe thấy lần đầu luôn."
Vẻ mặt Sở Vãn Ninh như giận tái đi, nói: "Chỉ là cần tới thôi, thái quá cái gì. Tóm lại ngươi đưa năm bình này cho Tham Lang đi, ta nghĩ là độc, thì hẳn là không có đâu, nhưng để Tham Lang học cách phối chế Mạc Hương Lộ, cũng không phí."
"Ngươi không cần à?"
"Ta..."
Nói cũng kỳ quái, những giấc mộng hoang đường lại vô cùng chân thực kia, ngày càng ít đi, trừ lúc mới rời khỏi Nho Phong Môn, tối sẽ mơ thấy những thứ vụn vặt, còn lại đều là mộng đẹp.
Tiếp tục uống Mạc Hương Lộ, đúng là phí phạm của trời, Sở Vãn Ninh cảm thấy mình không cần giữ thuốc quý tới như vậy nữa.
Ở lại linh sơn hai ba ngày, đến khi về Tử Sinh Đỉnh, Mặc Nhiên đã đi mất.
Tiết Mông nói: "Đi trừ yêu rồi."
Ấn đường Sở Vãn Ninh hơi nhíu lại: "Lại có yêu? Đã là lần thứ mười chín trong tháng rồi."
"Đều thoát ra từ Kim Cổ Tháp Nho Phong Môn cả." Tiết Mông thở dài, "Bắt nhiều, đưa cả tới Thông Thiên Tháp của chúng ta, nhưng Thông Thiên Tháp không thể so sánh với Kim Cổ Tháp được, tháp nhỏ, lại không khảm phù chú linh hạch lợi hại như của Nho Phong Môn, còn bắt thêm nữa chỉ e chịu không nổi."
Tiết Chính Ung nói: "Lần tới để Lý Vô Tâm tới, bắt một phần ở Bích Đàm Sơn Trang, trấn ở Thánh Linh Tháp của hắn."
Tiết Mông cười: "Đây cũng là ý hay."
"Cô Nguyệt Dạ cũng có thể chia sang một chút, nghe nói Trích Tinh Tháp của họ còn lớn hơn Kim Cổ Tháp của Nho Phong Môn..."
Lần này Tiết Mông lại không muốn, dựng thẳng mày, cả giận nói: "Không cần!"
"Sao thế?"
"Ta không thích Khương cẩu kia, hắn rất đáng ghét, Thông Thiên Tháp dù có nổ tung ta cũng không muốn để yêu quái phái mình bắt được đưa vào tay hắn!"
Sở Vãn Ninh lắc đầu, không muốn nghe hai cha con họ ồn ào, liền bỏ đi trước.
Y yên tĩnh ngủ một giấc, quả nhiên lại là một giấc ngủ ngon, không bị mộng làm phiền, đến khi tỉnh, tà dương đỏ như máu, bóng đêm bao phủ bầu trời, chỉ còn một ánh nắng nhạt yếu ớt nơi chân trời.
Giờ Mạnh Bà Đường đã hết cơm, y có hơi đói, chỉnh sửa y quan, đẩy cửa ra ngoài, dạo quanh Trấn Vô Thường một vòng, ăn ít điểm tâm.
Kết quả đúng lúc thấy Mặc Nhiên trừ yêu trở về, đang đi trên bậc đá xanh dẫn tới Hồng Liên Tạ Thủy.
Nhìn thấy y, Mặc Nhiên cười nói: "Sư tôn, nghe bá phụ nói người đang ngủ, định tới đánh thức người."
"Có chuyện gì?"
"Không có gì." Hắn nói, "Chỉ là muốn đến tìm người, ở chung một lát."
Cũng thật trùng hợp, Sở Vãn Ninh có hơi vui vì sự trùng hợp giữa hai người, trong tình ý, một chút hợp ý cũng có thể làm lòng người vui vẻ.
"Đi đâu?"
Lại đồng thời hỏi.
Sở Vãn Ninh ngẩn ra một lúc, Mặc Nhiên cũng ngẩn ra một chút.
Ngay sau đó nói: "Nghe theo ngươi."
Lại đồng thời nói ra.
Mười ngón tay trong tay áo Sở Vãn Ninh có hơi ngại ngùng mà siết lại, tay rịn mồ hôi, mắt vừa đen vừa nóng, vẫn bình tĩnh an tường nhìn Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên nhịn không được nhếch miệng cười.
"Đi đâu cũng được."
Sở Vãn Ninh kỳ thật rất vui nhưng y đã quen nhàn nhạt, cho dù y rất vui vẻ, cực kỳ vui, cũng chỉ nhàn nhạt như màu đỏ của hoa hải đường Tây Phủ.
Y nói: "Vậy đi thôi, lên trấn xem, ăn một chút."
Y thậm chí không hỏi Mặc Nhiên trừ yêu sao rồi, có thuận lợi không, giờ giữ bọn họ hữu duyên cố ý, cực ăn ý, nhìn hắc y của Mặc Nhiên bay phần phật, hoa văn như sáng lên nhàn nhạt trong bóng đêm, y liền hiểu rõ mọi thứ đều trôi chảy, không cần nhiều lời.
Bọn họ cùng vào trấn Vô Thường.
Mấy năm nay trấn Vô Thường làm ăn phát đạt, từ một con phố nhỏ, giờ mở ra năm sáu con phố nữa, lớn hơn hẳn.
"Lúc Tử Sinh Đỉnh chưa đến, nhà nhà ở đây chưa tới tối đã đóng chặt cổng, ngoài cửa đốt hương, trên cửa treo gương bát quái, dưới hiên vẽ linh trấn hồn." Sở Vãn Ninh nhìn người đi trước mắt, ánh đèn rực rỡ, nói như vậy, "Trừ tên của trấn nhỏ không đổi, còn lại, đều sắp không nhận ra nữa rồi."
Mặc Nhiên cười nói: "Có Tử Sinh Đỉnh ở đây, sau này chỉ có tốt hơn."
Hai người đi dọc theo thềm đá xanh đến trung tâm phố, dọc đường đi có người thổi kẹo đường, múa rối bóng, bán đồ nướng, nồi bốc khói nghi ngút, rực rỡ muôn màu, ồn ào, trên phố treo từng dây đèn lồng, chiếu sáng chợ đêm náo nhiệt, phồn hoa nhân gian.
Mặc Nhiên thấy sạp kia, chợt nhớ tới lúc trước mình, Tiết Mông cùng Hạ Tư Nghịch đã ăn ở đây, liền cười giữ Sở Vãn Ninh lại: "Sư tôn, ăn ở đây đi, nhà này có sữa đậu nành người thích nhất đó."
Bọn họ ngồi xuống ghế tre kêu kẽo kẹt, trời lạnh, nhưng đại sư phụ rau xào lại nóng lợi hại, gã để vai trần, xoa tay, tới hỏi: "Hai vị Tiên Quân, gọi gì?"
Sở Vãn Ninh: "Nồi uyên ương."
Mặc Nhiên: "Canh nấm."
"... Không phải ngươi thích ăn cay à?"
Mặc Nhiên rũ mắt cười, giọng ôn hoà trầm thấp: "Giới cấm."
Sở Vãn Ninh ngẩn ra một lúc, mơ hồ hiểu ra vì sao Mặc Nhiên bỗng dưng không muốn ăn cay nữa, lòng như dòng nước có đàn cá bơi qua, ùng ục rung động, mặt nước gợn sóng.
"Ngươi không cần phải làm giới..."
Mặc Nhiên nói: "Không phải, là ta thích vậy thôi."
"..."
"Thích giới, muốn giới." Hắn nhìn Sở Vãn Ninh, lông mi đen dài rào rạt rung động, dừng bên nhĩ tai đỏ ửng của đối phương, cười.
Còn nửa câu sau không nói tiếp——
Muốn giống như người, trong lúc cùng ăn lẩu, hai đôi đũa có thể cùng với vào một nồi, không phải bên trắng bên đỏ, ranh giới rõ ràng.
Mặc Nhiên lại gọi ít rau xào, tiếc là trong sạp không có điểm tâm ngọt tinh xảo, hắn đành gọi ba bình sữa đậu nành, sau đó ngồi đợi đồ ăn đưa lên.
Xung quanh đều là người ăn cơm, nam nữ già trẻ, tóc đen tóc trắng, hơi nước bốc lên nghi ngút, ánh lửa loé lên cùng tiếng thét và xào nấu, nói đùa với tư dục, trong không khí ồn ào náo nhiệt như vậy, đồ ăn cùng rượu ấm đều trở nên ôn nhu.
Nhân gian thật bình thường, hồng trần thật náo nhiệt.
Năm Mặc Nhiên chưa mười lăm tuổi, bị đói khát làm khổ, không thể nếm rượu và đồ ăn ngon.
Đến khi làm Đạo Tiên Đế Quân, trên vạn người, lại vẫn không thể nếm được đồ ngon như vậy.
Giờ thì có rồi.
Đột nhiên ánh lửa bùng lên, hoá ra chủ quán xào nấu để lửa quá lớn, lửa cuộn bốc lên mặt nồi, chiếu sáng cả người hán tử đầy mồ hôi, lấm tấm từng giọt, cơ bắp cánh tay cử động, món xào đã ra nồi.
Lúc còn nóng, lập tức bê tới bàn.
"Du bạo song giòn!" Tiểu nhị ca giúp việc hô lên.
Đạp Tiên Quân kiếp trước, không món ngon nào lấy lòng được, thế mà không biết vì sao, lại bị câu "Du bạo song giòn" chọc cười ra tiếng, mười ngón tay thon dài của hắn đan nhau, đặt dưới cằm, lông mi đen dài khẽ run lên, ánh sáng ngũ hồ tứ hải giờ phút này đều thu vào đôi mắt kia, biến bóng đêm, trở nên rực sáng.
Sở Vãn Ninh hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Không biết, chỉ cảm thấy vui mà thôi."
Sở Vãn Ninh không nói nữa, nhưng đối diện với nam nhân anh tuấn tươi cười mê người như vậy, bỗng nhiên, lòng y cũng thấy nhẹ nhàng.
Ăn xong, ngẩng đầu nhìn sắc trời, cảm thấy trời như sắp mưa, nhưng mọi người không ai thèm để ý, vẫn đi dưới màn đêm rực rỡ.
Bọn họ qua một nhà bán hoa đăng, Mặc Nhiên bỗng ngừng bước, đứng nhìn sang bên đó.
Sở Vãn Ninh nhìn theo ánh mắt hắn, hoá ra là một nghệ nhân lâu đời đang làm đèn hoa đăng, có một đèn khác cũng như vậy, đã làm xong, bên dưới là đài hoa, là hà đăng.
"Lão bá, làm phiền rồi, cho ta mua một ngọn bảo tháp đăng."
Không hỏi giá, Mặc Nhiên cũng không hỏi có thích không.
Sở Vãn Ninh đi qua, đưa lá vàng cho ông cụ mạo điệt chi ngũ, cẩn thận làm đèn, sau đó đưa ngọn đèn kia cho đồ đệ đứng phía sau mình.
"Cầm."
Mặc Nhiên vui mừng, thậm chí có hơi mờ mịt: "Cho ta ư?"
Sở Vãn Ninh không nói gì, cầm bầu rượu mới uống một nửa, nhìn trái phải, tầm mắt dừng bên con sông nhỏ, y đi tới bên đó.
Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, tối lại sáng lên, hoa đăng lộng lẫy, thắng cả Phù Đồ trang nghiêm.
Mặc Nhiên ôm hà đăng, lẩm bẩm nói: "Từ nhỏ luôn muốn được thả một lần, nhưng năm nào cũng chẳng có tiền."
"Đúng rồi." Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nhìn hắn một cái, "Ngươi nghèo nhất mà."
Mặc Nhiên cười.
Nước sông phẳng lặng chảy xuôi, Sở Vãn Ninh không muốn xuống nên lên thềm đá đứng, y lười, vì thế thản nhiên khoanh tay dựa vào lan can, đạo trưởng bạch y dựa vào cột gỗ đen, cầm bầu rượu có tua đỏ tươi, ngửa đầu uống một ngụm, sau đó hơi nghiêng mặt đi, ánh đèn lồng trên mái hiên chiếu lên gương mặt như ngọc của y, biểu tình y nhàn nhạt,ánh mắt lại ấm áp, cứ như vậy nhìn nam nhân vui vẻ bên sông, cầm hà đăng, tay chân vụng về.
Tên ngốc, có gì đáng để xem.
Nhưng đôi mắt vẫn không chớp, nhìn Mặc Nhiên tới bên sông, lải nhải với bảo tháp đăng gì đó rất nhiều, cuối cùng cúi người thả nó trên mặt sông, một tia kim quang phản chiếu trên gợn nước, Mặc Nhiên đưa hai tay xuống, đẩy Phù Đồ đi xa.
Hôm đó, Mặc Nhiên đứng bên bờ sông rất lâu.
Không phải ngày hội, trừ hắn ra, bên sông không còn ai thả đèn.
Chỉ có một bảo tháp đăng nho nhỏ, phát ra ánh sáng yếu ớt mà cố chấp, trong bóng đêm dài không thấy bờ trôi đi xa trên mặt nước lạnh, xa mãi, đến khi biến thành đốm lửa nhỏ rung động, cuối cùng bị bóng đêm nuốt chửng, biến mất hoàn toàn.
Mặc Nhiên yên lặng đứng đó, chẳng ai biết được hắn nghĩ gì.
Hắn thấy cuối cùng.
Đến tận mặt sông mênh mông, không còn ánh sáng.
Trời mưa, dông tố.
Hạt mưa rơi trên mái, rơi lên bức tường trắng ngói lớn.
Mọi người kinh ngạc hô lên chạy nhanh, hiếm khi có trận mưa to tầm tã giữa đông, người bán hàng ron g tranh nhau dùng vải nâu che bát gáo, đồ đựng, đẩy nhanh xe chạy mất, trốn trận mưa này.
Sở Vãn Ninh nhất thời ngây ngốc, tuy đã biết sẽ mưa, nhưng giờ còn chưa hết đông, mưa đã nôn nóng rơi xuống.
Y đứng dưới cầu, gió thổi qua, chỉ ướt chút góc áo y, nhưng Mặc Nhiên lại vội vàng chạy lên, y phục ướt sũng, mặt cũng ướt dầm dề, đôi mắt đẫm nước, thực đen.
Nhìn hắn, có chút ôn nhu, lại có chút ngượng ngùng mà cười.
"Dùng thuật pháp, tự hong khô mình đi."
"Vâng."
Mưa to thế này cũng không ảnh hưởng nhóm Tiên Quân đi bên ngoài, đặc biệt tông sư như Mặc Nhiên và Sở Vãn Ninh, một kết giới nhỏ đã có thể sạch sẽ trở lại Tử Sinh Đỉnh.
Nhưng họ đều không mở kết giới, mà song song đứng ở hành lang, đang đợi mưa tạnh.
Đợi thật lâu, mưa cũng không định dừng, trời đất đều là hơi nước mênh mang, chợ đêm vừa rồi còn náo nhiệt đã tan, tựa như bị màn đêm lạnh này hoà tan trong nước, ướt đẫm nhị hoa.
Mặc Nhiên nói: "Mưa hình như không định dừng."
Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: "Trời mưa này, như có bệnh."
Mặc Nhiên ha ha cười thành tiếng, cười một lát, quay đầu nói với Sở Vãn Ninh: "Sao giờ, về không được."
"..."
Sở Vãn Ninh biết mình hẳn nên đáp lại hắn "Ngươi không tu đạo à?" "Ngươi không mở kết giới được chắc?" "Sao lại về không được."
Nhưng y trầm mặc một lát, không biết vì sao lại không nói, nhưng cũng không hùa theo, chỉ ngẩng đầu, nhìn mưa đêm mênh mang.
Lòng bàn tay y hơi nóng, cuộn mười ngón lại, có tầng mồ hôi mỏng.
Nhưng đang suy tư nên trả lời thế nào, tay lại bị Mặc Nhiên giữ lại, y hơi run rẩy cũng được, hơi nóng cũng được, có chút mồ hôi cũng được, đều không che không giấu, tất cả nằm trong tay Mặc Nhiên.
Mặc Nhiên nhìn y, một lúc sau, hầu kết nhấp nhô: "Sư tôn, ta, ta muốn cùng người..."
Lời đến bên miệng, lại không nói nên lời, nhưng lòng rung động tê dại, cũng không nuốt xuống nổi.
Cuối cùng, mắt đen hắn vừa nóng vừa ướt, một câu, nói nóng bỏng lại hàm súc, mịt mờ suồng sã, hắn thấp giọng nói: "Ta nói... Mưa lớn quá, đêm nay đừng về môn phái nữa, đường xa như vậy, sẽ cảm lạnh."
Sở Vãn Ninh không phản ứng lại, sửng sốt một chút nói: "Ta không lạnh."
"Vậy người nóng không?"
"Ta cũng không nóng..."
Mặc Nhiên hô hấp nóng rực, ngực phật phồng, không chờ Sở Vãn Ninh trả lời, đã nắm tay y, dán lên ngực đập thình thịch, nhỏ giọng nói: "Ta nóng."
Mưa rơi tầm tã.
Nhưng nháy mắt Sở Vãn Ninh thấy ngọn lửa từ hắn, thấy được dòng sông nóng bỏng chảy giữa mùa hạ.
Nam nhân trẻ tuổi này nôn nóng tới cơ hồ hơi đáng thương, lại thực đáng yêu.
Tiếng nói hắn hơi khàn khàn: "Chúng ta đến khách điếm gần nhất, được không? Giờ lập tức đi."