Edit: Chu – nguồn cung (thồn) cấp (họng) cẩu lương cho bóng đèn Thiên Di 1000W
Beta: Đại Lục
Chẳng là trong một khắc Mặc Nhiên quay đầu ngàn quân, trong đầu Sở Vãn Nình loé lên một ánh lửa, cơ hồ là cơ thể phản ứng lại trong giây lát, cánh tay chống lên mặt tường, để lại phần lưng trần đầy đặn hữu lực.
Như vậy Mặc Nhiên sẽ không nhìn thấy chính diện của y, Sở Vãn Ninh cảm thấy đầu óc mình thật là nhạy bén.
Tên ngốc này, căn bản không biết mình lộ ra trước mắt Mặc Nhiên, là hõm eo gợi cảm, bắp đùi săn chắc đầy đặn, là một đôi chân thon dài hữu lực… Y tựa như con thỏ tự làm lông mình, đặt trên ngọn lửa bị nướng thành vàng rụm thơm ngon, quả thực chỉ còn thiếu mỗi câu “Mời ăn, đa tạ.”
Mặc Nhiên cảm thấy yết hầu khô khốc, mắt hình như có tia máu hiện lên, nhịn một lúc, mới nói: “Sư tôn… Đang làm gì?”
Đang làm gì?
… Ừm … Tư thế này quả thật có hơi quái dị, nên nói thế nào mới có thể bất động thanh sắc mà lừa người nhỉ…
Sở Vãn Ninh nghiêng nửa mặt, biểu tình lãnh túc, giấu đầu hở đuôi.
Mặc Nhiên đã thả y phục xuống, đi tới chỗ y, có lẽ vì ngược hướng ánh sáng, y cảm thấy trên mặt Mặc Nhiên mang biểu tình làm người ta không rét mà run, như sói đói trong rừng lâu ngày, nhìn thấy một miếng thịt tươi, nhưng thịt kia kẹp trên bẫy bắt thú, sói đói kia do dự, cơn đói trong bụng và lý trí kịch liệt giao chiến, chiến hoả từ thân thể tràn tới ánh mắt, mắt Mặc Nhiên đen thẫm sáng ngời, tản ra chút u quang.
Sở Vãn Ninh rốt cuộc cảm thấy có chút không đúng rồi, hai chữ ngừng trên dây cung, ngữ khí sắc bén, đâm thủng một màn yên tĩnh quỷ quyệt này.
“Kỳ lưng.”
“… Hả?” Tiếng nói Mặc Nhiên ướt át trong cổ họng, mang theo chút giọng mũi, có vẻ thực gợi cảm, “Cái gì?”
Đây là lý do Sở Vãn Ninh trong lúc gấp gáp nghĩ ra được, nhưng nếu giọng đã lọt vào tai hắn, y hữu lực khó lui, chỉ còn cách ra vẻ trấn định, lạnh nhạt trầm giọng nói: “Nếu tới rồi, thì kỳ lưng hộ ta đi.”
Mặc Nhiên: “…”
“Mấy hôm nay vội đến vội đi, cả người toàn mồ hôi, cảm thấy không thoải mái.” Sở Vãn Ninh cố hết sức để có vẻ tuỳ ý, thực vân đạm phong khinh, “Tắm sạch sẽ vẫn tốt hơn.”
Y không biết mình có lừa được Mặc Nhiên không, lời nói dối có phải không được tự nhiên hay không.
Nhưng tóm lại, cuối cùng Mặc Nhiên vẫn nghe lời y, ngoan ngoãn cầm khăn bông tới, kỳ lưng giúp Sở Vãn Ninh.
Vãn Dạ Ngọc Hành luôn anh minh, đây thực sự là chuyện ngu xuẩn nhất y từng làm.
Trên đời này giày vò nhất là chuyện gì?
Là người mình nhiệt tình yêu thương ở sau lưng, cách một lớp khăn thô ráp, một đôi tay lớn hơi thô vuốt ve khắp cả người y, mỗi chỗ bị chạm qua đều như hoá xuân thuỷ, lưu lại vệt nóng đỏ ửng. Tuy Mặc Nhiên đã dùng lực nhẹ, nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ, huống chi da thịt y chưa từng bị người ta vuốt ve chơi đùa, chỉ cảm thấy từng tấc cơ bắp đều run rẩy, y không thể không căng toàn thân, mới có thể miễn cưỡng ổn định, không bị người sau lưng nhìn ra điều khác thường.
Y dựa trán lên tường, ở nơi Mặc Nhiên không thể nhìn thấy, cắn chặt môi, đuôi mắt phượng nhiễm màu ửng hồng, dục vọng càng cứng như lửa nóng, thậm chí phần đầu, đã hơi ướt…
Y là người chưa trải qua chuyện kinh tình gì, vậy mà, ở trước mặt người mình yêu sâu đậm, chịu kích thích như thế, vẫn ra vẻ thanh cao.
Quá khó tiếp thu rồi…
Nhưng nếu hỏi Mặc Nhiên, chuyện gì giày vò nhất?
Đáp án của hắn hẳn sẽ khác hoàn toàn, hắn hẳn sẽ nói, là người kia khoả thân đứng trước mặt ngươi, tay chống lên tường, vai lưng đều dãn ra, người kia hồn nhiên không hề nghi ngờ mình, cứ yên bình giao tất cả cho ngươi, ngươi chỉ cách một cái khăn vướng chân vướng tay, mang tâm tư dơ bẩn, bàn tay nóng rực vuốt ve khắp cả người y.
Hắn đương nhiên biết mình là đang kỳ lưng giúp sư tôn, nhưng chỉ cần hơi dùng lực một chút, là da người nọ liền ửng hồng, như bị khinh nhục, dáng vẻ bị làm nhục gợi cảm.
Tay hắn lướt qua xương bả vai của y, lướt qua eo y lưu luyến, không tự chủ được, lực dần nảy sinh ác độc. Hắn cảm thấy người dưới thân hơi chấn động, nhưng không biết có phải ảo giác của mình hay không, hắn nhìn đường cong trắng nõn no đủ, khắc chế đến nỗi trong mắt đầy tơ máu, mới không tới mức vứt khăn đi, trực tiếp dùng tay giữ lấy, siết chặt ra năm vệt đỏ câu hồn đoạt phách.
Hắn sớm đã nếm hết mùi vị tiêu hồn của người trước mắt, lại làm sao, ở trước mặt người này, ẩn nhẫn im hơi lặng tiếng, cố gắng làm quân tử.
Quá khó chấp nhận rồi…
Hai người chịu khổ nửa ngày, cọ qua cọ lại cọ luôn ra lửa rồi.
Sở Vãn Ninh rốt cuộc chịu không nổi nữa, nghẹn giọng, nói: “Được rồi, ngươi ra ngoài đi, để ta tự kỳ, ta tự làm được.”
Mặc Nhiên cơ hồ là nhẹ nhàng thở ra, trán đã dính một tầng mồ hôi mỏng.
Hắn trầm giọng nói: “Được… Sư tôn…”
Rèm cửa hạ xuống, Mặc Nhiên đi ra ngoài.
Sở Vãn Ninh hồi lâu chưa phục hồi tinh thần, y vẫn dựa trên tường, trán tì lên đó, bên tai hồng hồng, cùng dấu vết sau lưng bị chạm qua, cũng không biết Mặc Nhiên tột cùng có nhìn thấy gì hay không.
“…”
Y hơi hé mắt phượng, tựa hồ vì khuất nhục, y cắn môi dưới, do dự thật lâu, vẫn đưa tay tới, tự cầm lấy dục vọng đã trướng tới phát đau của mình.
Vốn y chạy về tắm, là để áp xuống cảm xúc dơ bẩn này.
Vậy mà người định không bằng trời định, dưới cơ duyên trùng hợp, Mặc Nhiên lại đẩy y vào bể dục dậy sóng càng sâu hơn. Sở Vãn Ninh vẫn luôn dựa vào tâm pháp thanh tâm giữ lại nhân tính, thế mà lại phải tự thử giải ái dục muốn tràn ra của mình.
Môi y khẽ hé, mắt phượng nửa mị, biểu tình có chút đáng thương, lại có hơi ấm ức…
Y dựa trên bức tường lạnh lẽo, trán nóng như lửa, vai lưng đẹp đẽ của y hạ thấp, hầu kết nhấp nhô, đè nặng tiếng sụt sùi cùng thở dốc thô trầm.
Xấu xa như vậy, lại vẫn đẹp như thế.
Như bướm trắng sa vào mạng nhện, trong tình triều kín kẽ, vô lực cố đập cánh, lại cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng vẫn không thoát nổi.
Y cuối cùng bị vấy bẩn.
Dơ đến tận xương cốt, dơ đến thê thảm như vậy, làm người thương tiếc, mê người muốn xâm phạm, làm người ta nghiện.
Đến cuối cùng, Sở Vãn Ninh cơ hồ phẫn hận, đánh một quyền lên tường, y tàn nhẫn như vậy, giận dữ như vậy, không cam lòng như thế, nên dùng lực lớn, khớp ngón tay bị trầy, rỉ máu.
“Hỗn trướng.”
Không biết đang mắng mình, hay đang mắng Mặc Nhiên.
Hốc mắt Sở Vãn Ninh ướt át, hữu tình hữu ý, có thù có hận, có cả mờ mịt.
Đảo mắt họ đã tới Ngọc Lương Thôn hơn nửa tháng, ngày mùa đã kết thúc.
Từ ngày tắm rửa kia, Sở Vãn Ninh tránh Mặc Nhiên như rắn rết mãnh thú, y thật ra không cảm thấy Mặc Nhiên khác thường, nhưng y chịu không nổi việc bản thân thay đổi.
Một người, thanh đạm cao nhã lâu rồi, sẽ dễ tự bọc kín, bằng không Sở Vãn Ninh trước kia ghét người song tu kết đạo lữ làm gì? Thật ra không phải ghét, Ngọc Hành trưởng lão thật ra là cảm thấy chịu không nổi, cảm thấy ghê tởm, ghét bỏ.
Y không xem xuân cung đồ, khi xưa là thật lòng không muốn xem, không phải giả vờ giả vịt. Đối với Sở Vãn Ninh mà nói, “Thích”, “Hôn” còn có thể chấp nhận, nhưng nếu tới gần thêm một bước, như an ủi, như xâm phạm, y liền xanh hết cả mặt, không thể chấp nhận.
Như người chỉ ăn chay, trong bát của y trộm thêm chút mỡ, y sẽ không cảm thấy, nhưng nếu có người thêm một miếng thịt nướng vàng ươm, bên trong vẫn có mùi máu tanh, y sẽ ghê tởm muốn chết.
Ngày đó sau khi mê muội phát tiết xong, Sở Vãn Ninh lập tức tỉnh táo, y thở hổn hển nhìn tay mình dính nhớp, chỉ cảm thấy đầu như vừa bị dội nước lạnh.
Mặt tái mét.
Mình đang làm gì? Thế mà bị một tiểu tử mới hai mươi làm cho không kìm được, còn tự an ủi mình để nội tâm lặng sóng.
Lưng Sở Vãn Ninh nổi da gà, cho nên, sau y gặp Mặc Nhiên, đều lùi ba thước, sợ không cẩn thận sẽ lại thả hồng thuỷ mãnh thú ra, làm ra chuyện gì khác khiến mình hối hận.
Y lui, Mặc Nhiên cũng lui.
Mặc Nhiên cũng thật sự sợ, hắn nhận ra khát vọng của bản thân với Sở Vãn Ninh, như xa xa khó đoán hơn trước, hắn xây lên bờ đê, lại sắp không ngăn được ngọn sóng mạnh mẽ, nhiệt liệt trong xương cốt hắn, lúc nào cũng có thể tràn ra.
Hắn biết rõ nhân tính và thú tính chỉ lệch một chút sẽ hỏng bét, hắn không muốn vì suy nghĩ sai lầm mà lại phá hỏng, lại làm tổn thương Sở Vãn Ninh, nên hắn theo bản năng cũng trốn tránh Sở Vãn Ninh.
Hai người kéo xa khoảng cách, ngược lại thành ảo giác đồ đệ cung kính, sư phụ nhân hậu.
Ngày thường đều an tường không có gì mà trải qua.
Hôm nay thợ săn trong thôn bắt được con hươu béo, người trong thôn đề nghị tối tập trung ở cổng thôn, làm lửa trại.
Nên các nhà đều mang theo chút thức ăn, hoặc bánh ngọt, hoặc thịt khô, thôn trưởng mang theo hai bình rượu cao lương, ngồi vây quanh vô cùng náo nhiệt, ánh lửa trại, nghe tiếng nướng hươu nổ lép bép, ăn uống ồn ào, thật không dễ chịu. Sở Vãn Ninh không ngồi cùng Mặc Nhiên, hai người cách ra xa, ở giữa có ngọn lửa, cách lửa nhìn đối phương, không để đối phương phát hiện.
Người liếc ta một cái, tưởng lặng yên không tiếng động, nhưng hai ánh mắt luôn nửa đường lại chạm nhau, vì thế chỉ vô tình lướt qua, nhàn nhạt rũ xuống, chốc lát nhân lúc người chưa chuẩn bị, trộm nhìn gương mặt đối phương.
Ánh lửa màu cam nhảy múa, củi lửa vang lên tí tách.
Xung quanh tiếng nói cười vui vẻ, ăn uống linh đình, nhưng bọn họ không ai nghe thấy, không ai nhìn thấy, trên trời có một vành trăng, chiếu sáng tâm hai người.
Rượu thôn trưởng mang tới rất nhanh thấy đáy, nhưng mọi người cảm thấy chưa mất hứng.
Mặc Nhiên nhớ tới trong phòng mình còn một vò lê hoa bạch, liền nói đi lấy, đứng dậy về lấy rượu.
Đi một nửa, lại nghe có tiếng động.
Hắn xoay người lại: “Ai?”
Tiếng bước chân sột sột soạt soạt hơi ngừng, sau đó đôi giày thêu hoa cúc màu xanh mạ chậm chạp đi tới.
Mặc Nhiên sửng sốt một chút: “Lăng Nhi cô nương? Là ngươi à.”
Lăng Nhi uống hơi nhiều rượu, má tuyết ngọc phấn hồng, môi càng căng mọng tươi đẹp, nàng đứng dưới ánh trăng, ẩn ý liếc nhìn, ngực căng tròn lên xuống theo hô hấp dồn dập, nàng nói: “Mặc tiên quân, ngươi từ từ đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cải biên vớ vẩn cuối chương
1.Nếu Lăng Nhi là người đọc
Lăng Nhi: “Mặc Tiên Quân, ngươi từ từ đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Mặc Nhiên: “Nói.”
Lăng Nhi: “Mọi người bảo ta tới hỏi, các ngươi bao giờ mới lái xe.”
Mặc Nhiên: “…”
2. Nếu Lăng Nhi là hắc đạo
Lăng Nhi: “Mặc Tiên Quân, ngươi từ từ đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Mặc Nhiên: “Nói.”
Lăng Nhi: “Thịt hươu nướng và rượu tổng hết 889, Tiên Quân quẹt thẻ hay trả tiền?”
Mặc Nhiên: “… Không phải đoàn cơm bảo miễn phí à?”
Lăng Nhi: “Đúng thế, nhưng đây là trại lửa tối, hạng mục tự trả tiền nha.”
Mặc Nhiên: “…”
3. Nếu Lăng Nhi là tú bà
Lăng Nhi: “Mặc Tiên Quân, ngươi từ từ đã, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
Mặc Nhiên: “Nói.”
Lăng Nhi: (lén lút) mèo rừng gợi cảm, anh đoàn trí thức, mỹ đoản nóng bỏng, các loại không phải mèo, cầm một ánh trăng, hút hồn quân không thấy điểm dừng, Tiên Quân thấy sao?
Mặc Nhiên: … Có mèo trắng không? Kiểu mà ngươi chạm vào nó một cái, nó cào ngươi mười cái.