Chuyến bay của Lãnh Hàn thiên vừa cất cánh không lâu, Triệu Nhã An như muốn phát điên lên, nhưng cô ta cũng chỉ biết trút giận lên những người hầu, kẻ hạ ở nhà họ Lãnh. Nếu không phải Triệu Nhã An liên tục gọi điện quấy rối người đàn ông đó, có lẽ hắn cũng không phiền tới mức đưa cả điện thoại cho thư ký bên cạnh. Và nếu không phải người bắt máy ở đầu dây đối diện là Trương Viễn - thư ký của Lãnh Hàn Thiên thì Triệu Nhã An cũng sẽ không biết được rằng người đàn ông mà cô ta luôn chờ đợi để được gặp ở ngôi biệt thự nhà họ Lãnh ấy đã vừa đặt chân lên máy bay và chuẩn bị bay sang một thành phố khác để cùng đối tác của Lãnh thị bàn bạc về việc làm ăn.
Đã mấy ngày rồi, Triệu Nhã An đến cả gót chân của Lãnh Hàn Thiên cũng chưa thấy được, huống hồ chi là biết đến sự tình này. Kể từ cái hôm mà Triệu Nhã An quen biết với Lãnh Hàn Thiên, thực tình là cô ta chưa bao giờ thấy người đàn ông đó trở nên như vậy cả. Có thể nói, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần duy nhất mà Lãnh Hàn Thiên đối với cô ta như hai người xa lạ, gọi điện cả trăm cuộc thì không bắt máy, đến thành phố khác công tác mà lại không cho cô ta hay, điều này dường như sớm đã vượt xa sức tưởng tượng, vượt xa khả năng chịu đựng của Triệu Nhã An mất rồi.
Ngay cả khi chính tai nghe Trương Viễn thông báo, Triệu Nhã An còn tưởng bản thân đã nghe nhầm, liên tục hỏi đi hỏi lại nhưng kết quả trước sau vẫn như cũ. Vốn muốn hỏi thêm vài điều, nhưng đầu dây bên kia chưa gì đã tắt máy cái rụp. Cũng dễ hiểu thôi, Trương Viễn là thư ký riêng bên cạnh Lãnh Hàn Thiên, là cánh tay đắc lực và đồng thời cũng là người trung thành dưới trướng của hắn, vậy nên ngoài Lãnh Hàn Thiên ra, thì Trương Viễn sẽ không nghe theo bất kỳ mệnh lệnh của ai, càng không có nghĩa vụ phải giải đáp hay trả lời tất cả những thắc mắc của những người mà Lãnh Hàn Thiên hắn không muốn để tâm tới. Người trước sau đều trung thành như Trương Viễn, tất nhiên sẽ không vì lợi ích của cá nhân mà bị tiền tài che mờ đôi mắt, phản bội ông chủ của mình. Dù kẻ đó có là ai, có từng quan trọng với Lãnh Hàn Thiên hay không, thì chỉ cần hiện tại người đàn ông kia không muốn đếm xỉa, hiển nhiên Trương Viễn cũng biết cách làm sao để buông ra những lời lẽ phù hợp, ứng xử thông minh, bao gồm cả người phụ nữ như Triệu Nhã An.
“Nguyệt Nhi, đợi anh với!”
Người phụ nữ nghe tiếng gọi từ đằng sau, cô chậm rãi quay đầu lại, bất lực thở dài. Hình ảnh người phụ nữ đi trước, được một người đàn ông đuổi theo, vừa chạy vừa gọi tên mà khiến cho những người đi đường xung quanh không khỏi cười đùa. Không sai, người phụ nữ đi nhanh phía trước chính là Bạch Nguyệt Nhi, hay còn có một cái tên gọi khác mà cô luôn muốn che giấu, luôn muốn ẩn đi - Đỗ Hiểu Nghi. Còn cái người đàn ông vừa mới gọi tên cô tức thì kia, không cần hỏi thì cũng biết là ai. Trong cái thành phố này, Đỗ Hiểu Nghi liệu quen biết được mấy người, không phải Neil thì còn ai vào đây nữa?
“Anh hơi chậm rồi đó, Neil. Nếu không nhanh lên thì chúng ta chắc chắn không kịp mất.”
Sở dĩ, Đỗ Hiểu Nghi đi vội vã như vậy, cũng không phải là do cô muốn đâu, mà là vì nguyên liệu để nấu mì đã hết từ hôm qua rồi, cho nên sáng nay cô cùng Neil bắt buộc phải dậy sớm để đi ra chợ mua. Nhìn sắc trời bây giờ, đoán chừng ánh nắng cũng sắp chiếu rọi qua khung cửa rồi, nếu chậm trễ một chút thì khả năng cô không kịp giờ để mở quán là khá cao. Ban đầu, Đỗ Hiểu Nghi chỉ muốn đi một mình thôi, nhưng người đàn ông bên cạnh cứ sợ cô xách đồ nặng, anh nằng nặc đòi đi theo phụ giúp, bất đắc dĩ không còn cách nào khác nên cô mới đồng ý.
Nhìn vào bọn họ hiện tại thử xem, nếu hai người không lên tiếng phủ nhận việc cả hai chính là một đôi, thì chắc có lẽ người ta còn cho rằng bọn họ chính là vợ chồng, bởi Neil và Đỗ Hiểu Nghi thật sự rất xứng đôi vừa lứa, tuổi tác cũng chênh nhau có vài nấc. Tiếc thay, đối với Đỗ Hiểu Nghi, Neil chẳng qua chỉ là một người anh trai, là người anh trai rất rất rất tốt, luôn giúp đỡ mỗi khi cô cần. Những vị khách đến ăn mì, hay thậm chí là những cô bán nguyên liệu ngoài chợ, tất cả bọn họ đều quen mặt Đỗ Hiểu Nghi, cũng quen cả mặt Neil, vậy nên mỗi lần thấy cả hai là họ liền lên tiếng trêu chọc, khiến hai người trẻ tuổi kia không khỏi ngượng ngùng trước đối phương.
Nếu là Neil thì điều đó không thành vấn đề với anh, nhưng còn về phần Đỗ Hiểu Nghi, mỗi lần bị trêu chọc là mỗi lần cô phủ nhận sự việc, bởi trong mắt cô, Neil là một người đàn ông cực kỳ tốt bụng, cô không muốn những câu bông đùa trong chốc lát sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và hạnh phúc của Neil sau này. Sớm muộn gì thì Neil cũng có người mình thích, cũng thành gia lập thất, nếu bây giờ không rõ ràng, lỡ có rắc rối gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây chứ? Thôi, có lẽ nên rõ ràng một chút sẽ tốt hơn, tốt hơn cho cả hai người, tốt hơn cho cả Neil và cô.