Giả sử, nếu đêm qua Lãnh Hàn Thiên vẫn ngồi ở bệnh viện để mà túc trực bên cạnh hay chăm sóc cô, thì phải chăng, hắn đã có thể giữ cô ở lại? Tất cả cũng đều trách chính bản thân hắn, bởi nếu hắn không nghĩ rằng bộ đồ ở trên người đã ba ngày không thay, từ trên xuống dưới vẫn còn như in một bộ quần áo toàn máu me, nếu hắn không thuê một khách sạn ở gần bệnh viện rồi vào đó tắm rửa, thay một bộ đồ mới, thì cũng đã không đến nổi để Đỗ Hiểu Nghi có cơ hội rời xa hắn một lần nữa rồi.
Tất cả những bác sĩ, y tá của bệnh viện đều được Lãnh Hàn Thiên cho ra bên ngoài, bọn họ vốn muốn lên tiếng nói đôi lời nhưng khi nhìn vào ánh mắt hình viên đạn của người đàn ông kia thì ai cũng tay chân run rẩy, thầm cầu nguyện cho bản thân có thể an toàn mà thoát khỏi căn phòng ngập tràn mùi sát khí này. Sau khi đợi mọi người ra ngoài hết rồi, chỉ còn một mình Lãnh Hàn Thiên ở trong phòng bệnh, hắn lúc này mới thả lỏng và cho phép bản thân gục ngã. Lãnh Hàn Thiên nằm trên chiếc giường mà trước đó Đỗ Hiểu Nghi đã từng nằm, và rồi bất giác, một luồng khí lạnh đã truyền đến, Lãnh Hàn Thiên hắn cũng không còn cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của người phụ nữ mình yêu đâu nữa.
Hắn tự hỏi bản thân, rằng trong suốt ba năm qua, liệu có phải Đỗ Hiểu Nghi đều mang cùng một cảm giác với hắn - một cảm giác cô đơn, trống vắng, và lạnh lẽo hay không? Kể từ sau khi Lãnh Hàn Thiên bị Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan bắt ép cùng Đỗ Hiểu Nghi thành hôn thì có vẻ như hắn không có đêm nào là quay về ngôi biệt thự kia cả, cho dù là có sự xuất hiện của cha mẹ hắn thì Lãnh Hàn Thiên cũng chỉ quay về được một lúc rồi lại kiếm cớ rời đi tiếp, để cho Đỗ Hiểu Nghi tự chống chọi một mình ở trong căn phòng ngủ của hai người.
Nhớ lại lúc đó, cô đến một câu cũng không than vãn, không trách móc, ngược lại còn nói tốt cho hắn trước mặt nhị vị phụ huynh kia nữa, vậy mà hắn nỡ lòng nào vì sự cố chấp bao năm lại có thể đối xử bất công, đối xử lạnh nhạt với cái người phụ nữ vẫn luôn ngày nhớ đêm mong và hy sinh vô điều kiện cho mình như vậy được chứ?
Đáng chết, có phải hắn rất đáng chết hay không? Giây phút này, cuối cùng Lãnh Hàn Thiên cũng hiểu được sự đáng chết của bản thân hắn là lớn đến nhường nào, đáng chết đến mức không nên được tha thứ. Chỉ trong một sự hối hận thôi, thì đừng nói là Đỗ Hiểu Nghi cô, cho dù đổi ngược lại là Lãnh Hàn Thiên hắn thì chắc gì hắn sẽ dễ dàng tha thứ, xem nhẹ những tổn thương ngày ấy, và xem giữa hai người như thể chưa từng có bất kỳ một nỗi bi thương nào chen ngang? Người phụ nữ hắn yêu không tha thứ cho hắn là đúng rồi, nghĩ kế chạy trốn khỏi hắn thì cũng là điều dễ hiểu, bởi nếu đổi lại là người khác thì người ta cũng sẽ lựa chọn hành động như vậy mà thôi. Suy cho cùng, là Lãnh Hàn Thiên hắn đã sai, thế nên hắn cũng chẳng có quyền ép cô ở lại bên cạnh mình.
Thật không ngờ, mọi vấn đề gian nan trên thương trường, Lãnh Hàn Thiên chỉ cần nhìn thoáng qua trong chốc lát thì liền có thể giải quyết được, vậy mà một nam nhân tài trí hơn người như hắn lại không thể nào tự xử lý được những vấn đề tình cảm của riêng bản thân hắn. Có phải hay không, là hắn ngay từ đầu đã không hợp với tình yêu, càng không bằng một góc nhỏ tình cảm mà Đỗ Hiểu Nghi đã dành mười ba năm để hao tổn trên người hắn?
Thế gian rộng lớn như vậy, Lãnh Hàn Thiên hắn biết đi đâu để mà tìm cô đây? Một lần đánh mất, cứ ngỡ là cả đời sẽ bỏ lỡ, nhưng định mệnh lại cho hắn bắt gặp cô lần thứ hai với một hình ảnh thương xót, để rồi sau đó chính nó lại sắp đặt cho số phận của hai người một lần nữa. Lần trước, Lãnh Hàn Thiên hắn đã cho người đi điều tra ra nơi ở của cô, vậy nên hắn mới biết mà theo đó tìm đến. Nhưng còn lần này thì sao chứ? Đâu có ai ngốc đến nỗi mà bản thân đã muốn chạy trốn, lại còn quay về chỗ cũ để cho Lãnh Hàn Thiên hắn có cơ hội tìm ra và đến làm phiền? Hơn nữa, cho dù bây giờ, Lãnh Hàn Thiên có cho người đi tra thông tin như lần trước, thì chắc gì cô sẽ để cho hắn đã tra ra được?
Lãnh Hàn Thiên hét lên một tiếng thật to như đang giải tỏa hết những nỗi đau tận sâu trong trái tim sắt đá của hắn. Các bác sĩ, y tá, hay kể cả bệnh nhân ở bên ngoài nếu giật mình bởi tiếng hét đó, tất cả ánh mắt dồn về phía căn phòng kia, nhưng cũng chẳng có ai dám bước vào để hỏi thăm tình hình, bởi vì mọi người đối với Lãnh Hàn Thiên hắn đều mang rất nhiều nỗi sợ hãi, cũng sợ bản thân bọn họ sẽ vì vậy mà bị liên lụy nữa. Một màn bận rộn vừa mới tờ mờ sáng cũng làm cho tất cả bọn họ hiểu được phần nào về quyền lực của người đàn ông đó rồi.