Vì mấy ngày này Sở Tiêu bận chạy lịch trình nên không thể gặp Hân Nghiên được. Mà cũng nhớ thế, Trạch Dương cũng đỡ đau đầu hơn.
Anh còn ép Hân Nghiên phải nói dối ba mẹ để đến ngủ cùng anh nữa. Hân Nghiên dù không muốn nhưng cô vẫn phải nói, sợ Trạch Dương sẽ lại rời đi nên cô mới phải làm như vậy.
Buổi chiều học xong, Hân Nghiên về kí túc xá để sắp xếp đòi mang qua nhà Trạch Dương. Ba cô bạn cùng phòng cũng đi đến để xem có thăm dò được tình hình nào không. Nhưng Hân Nghiên vẫn chỉ nói hai người họ là bạn bè nên ba cô bạn cũng chỉ lắc đầu cho qua.
Dưới cổng Trạch Dương đã đợi Hân Nghiên xuống để đưa cô đi. Đến căn nhà rộng lớn cũng là vị trí trung tâm thành phố, nhìn giống căn biệt thự hơn là nhà nhưng Trạch Dương chỉ nói với cô là anh thuê. Hân Nghiên cũng gật đầu tin theo lời Trạch Dương nói.
Tối đến Trạch Dương nấu cơm rồi đợi Hân Nghiên tắm xong để ăn. Hân Nghiên tắm rồi còn gội đầu nên khá lâu, thậm chí Trạch Dương nấu ăn xong khoảng chừng mười phút thì cô mới đi xuống.
- Oa, nhìn ngon quá đi.
Hân Nghiên hết lời khen ngợi tài nấu ăn của Trạch Dương. Cô ngồi xuống ghế để ăn nhưng Trạch Dương lại kéo ghế cô gần về phía mình.
- Sao vậy Trạch Dương?
- Muốn ngồi gần em, không được à?
- Ò, được mà.
Hân Nghiên gật đầu rồi cầm đũa lên. Theo thói quen thì cô vẫn mời cả Trạch Dương ăn cơm rồi mới bắt đầu ăn. Trạch Dương gắp rất nhiều thức ăn cho Hân Nghiên, chỉ nhìn cô ăn như vậy là anh cũng thấy vui rồi.
Ăn xong thì Trạch Dương vẫn là người rửa bát. Hân Nghiên phải quay về phòng rồi còn nộp bản thảo cho giáo sư nữa.
Trạch Dương nhìn thấy Hân Nghiên đang làm việc thì không muốn làm phiền cô. Anh lấy đồ rồi đi vào phòng tắm. Đến khi tắm ra thì cũng vừa hay Hân Nghiên gửi bài cho giáo sư. Nhìn về phía Trạch Dương, anh chỉ mặc quần trong bộ đồ ngủ. Còn chưa mặc áo vào, có lẽ là do thói quen cũ. Nhưng nhìn thấy Hân Nghiên như vậy thì vội chạy vào phòng tắm để lấy áo mặc nhưng lại chợt nhớ ra bây giờ Hân Nghiên lớn rồi. Trong đầu anh có rất nhiều những suy nghĩ xấu xa, rõ ràng lúc rủ Hân Nghiên về đây thì anh không có như vậy, tại sao bây giờ lại nghĩ đến những điều đấy được cơ chứ.
Nhưng rồi Trạch Dương vẫn mặc kệ, anh cầm chiếc áo ngủ dài tay đi ra rồi mặc vào. Hân Nghiên vẫn chớp chớp mắt nhìn về phía anh.
- Háo sắc. - Trạch Dương đi đến véo má cô.
- Sao người Trạch Dương lớn quá vậy? Mình ăn nhiều lắm á, tại sao không lớn được như Trạch Dương?
- Còn cần ăn nhiều hơn nữa, đồ ngốc.
Trạch Dương ngồi lên giường mở laptop ra để bắt đầu làm việc. Hân Nghiên cũng muốn xem, cô chống căm vào đầu gối của anh rồi nhìn về màn hình máy tính. Trạch Dưong vốn rất chuyên tâm khi làm việc dù có chuyện gì anh vẫn chả để tâm nhưng có Hân Nghiên ở đây như này làm anh lại phân tâm. Thở dài, gập laptop rồi kéo người Hân Nghiên ngồi vào lòng mình. Cô vẫn còn chả hiểu gì.
- Trạch Dương không làm nữa sao?
- Ừ.
- Không làm sẽ bị phạt đó, mình đã bị mấy lần rồi. Đáng sợ lắm.
- Chỉ có cô ngốc như cậu mới bị phạt thôi.
Trạch Dương cốc nhẹ đầu Hân Nghiên rồi kéo cô năm xuống. Hân Nghiên biết là đến giờ đi ngủ nên không có mè nheo gì mà cũng nằm xuống im lặng nhắm mắt ngay.
Tuy cả hai cùng nằm một giường nhưng đều không đụng chạm đến bên kia của đối phương. Hân Nghiên thì thấy bình thường nhưng Trạch Dương thì khác. Anh làm sao có thể ngủ khi Hân Nghiên đang nằm ngay bên cạnh anh cho được. Trằn trọc mãi không thể ngủ được, Trạch Dương xoay người nhìn về phía Hân Nghiên. Cô vẫn chưa ngủ nhưng từ lúc ở kí túc xá thì cô có hiểu một chút khi đến giờ ngủ thì không nên làm phiền người khác. Vì thế nên cô nằm rất ngoan.
- Hân Nhi.
- Hả?
Nghe thấy Trạch Dương gọi mình thì Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn anh. Trong màn đêm tĩnh mịch, giọng nói của Hân Nghiên lại trong trẻo đến lạ thường. Trạch Dương làm sao chịu được nổi.
Anh kéo Hân Nghiên ôm lấy, cơ thể Hân Nghiên không có quá gầy, nhưng một vòng tay ôm còn thừa. Người cô còn mềm mại khiến anh còn tham lam ngửi mùi hương còn ôm cô thật chặt. Trạch Dương cúi xuống nhìn khuôn mặt ngây thơ đó của Hân Nghiên. Anh đưa bàn tay to lớn của mình vào bên trong áo của Hân Nghiên, vậy mà không nghĩ Hân Nghiên không có mặc áo ngực. Mà không đúng, trước đây đi ngủ Hân Nghiên cũng như vậy, anh lại quên mất điều đó.
Bàn tay Trạch Dương xoa nắn đầu nhụy hoa làm Hân Nghiên cau mày đẩy anh ra.
- Mẹ nói không cho người khác động vào người mình.
- Vậy anh là người khác?
- Trạch Dương... không phải người khác.
- Nhớ vậy là tốt.
Trạch Dương xấu xa còn đưa móng tay gảy hoa nhụy hoa của Hân Nghiên. Cô bức bách, khó chịu mà di chuyển người. Nhưng Trạch Dương ôm cô thật chặt làm cô chỉ có thể nằm yên.
- Trạch Dương, mình khó chịu.
- Gọi là anh.
- Không thích, a...
Hân Nghiên còn chưa nói xong đã bị Trạch Dương cúi xuống chui đầu vào bên trong chăn ngậm hai bầu sữa của cô. Có chút nhột, có lúc lại đau.
- Nhanh gọi, anh sẽ không làm em đau.
- Đau a, Trạch Dương cắn mình.
- Vậy có gọi hay không?
- Mình gọi mà, Trạch Dương đừng cắn, sẽ bị đau nha.
Hân Nghiên giãy giụa không để cho Trạch Dương sờ thêm nữa. Cô thật bất mãn, Trạch Dương học chung với cô mà, sao phải gọi bằng anh chứ. Mẹ có nói chỉ người nào lớn tuổi hơn thôi, cô không thích chút nào. Nhưng vẫn phải nghe theo lời Trạch Dương.
- Vậy là giờ mình... em phải gọi Trạch Dương bằng anh sao?
- Phải.
- Nhưng mà không thích.
- Không thích cũng phải thích, được rồi muộn lắm rồi đi ngủ đi.
- Hứ.
Hân Nghiên khó chịu quay lưng về phía Trạch Dương. Cô hậm hực nhắm mắt lại nhưng vẫn không ngủ được. Trạch Dương nhìn hành động giận dỗi đáng yêu này của Hân Nghiên muốn cười nhưng phải nuốt xuống bụng. Kéo Hân Nghiên về phía mình, anh lại đưa tay vào sờ mó lung tung bên trong của Hân Nghiên. Cô vùng vằng giận dỗi đẩy Trạch Dương ra còn định đi về nhà nhưng giờ tối quá rồi, cô còn không nhớ đường nữa. Trạch Dương vẫn không đuổi theo vì biết rõ cô sẽ quay lại.
Cả đêm Hân Nghiên đều bị bàn tay của Trạch Dương gây khó dễ. Cô muốn ngủ mà anh cứ bóp cô thật đau.
- Trạch Dương... mình... em muốn ngủ.
- Thì ngủ đi.
- Nhưng đau lắm, không thích.
Nhìn đôi mắt long lay của Hân Nghiên thì Trạch Dương đành phải bỏ tay khỏi ngực của Hân Nghiên. Có chút quyến luyến nhưng anh cũng không muốn Hân Nghiên phải mất ngủ.
- Được rồi, ngoan ngủ đi.
- Ân.
Hân Nghiên thấy Trạch Dương rời bỏ tay ra thì vui vẻ trở lại. Cô ôm lấy Trạch Dương rồi nhanh chóng đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng Trạch Dương đợi Hân Nghiên ngủ say thì lại phải đứng dậy ra bàn làm việc để làm, anh cũng không dám phát ra tiếng động sợ cô tỉnh dậy. Đợi đến tận ba giờ sáng mới làm xong, Trạch Dương quay lại giường ôm Hân Nghiên để ngủ. Trước kia anh nằm xuống giường nhưng đều không thể ngủ được ngay, chứng khó ngủ của anh khiến anh hay đau đầu. Nhưng nằm ôm Hân Nghiên lại thật dễ chịu, anh có thể ngủ dễ hơn khi ôm Hân Nghiên như này.