Hân Nghiên cùng với cô bạn đi đến chen vào đám đông để xem. Người Hân Nghiên thì nhỏ mà đám đông lại quá lớn nên cô không thể nhìn thấy được gì.
Nhưng còn đang chơi vơi giữa đám đông thì đột nhiên chỗ cô đứng lại cách xa cô ra. Hân Nghiên với bạn học còn nghĩ cả hai đang bị xa lánh. Ai mà ngờ người con trai cao lớn đi đến nắm lấy tay Hân Nghiên hôn nhẹ lên mu bàn tay cô. Nhìn người con trai ngẩng đầu lên làm Hân Nghiên trố mắt nhìn. Cô không tin nổi, Trạch Dương đang đứng trước mặt cô. Còn cứ nghĩ sẽ không gặp lại cậu nữa, thật không ngờ Trạch Dương đã về.
- Lâu rồi không gặp, công chúa nhỏ. . Đọc truyện tại # ТR UMtruyen. VЛ #
- Trạch Dương xấu quá...
Hân Nghiên thật muốn nói nhiều hơn nhưng cô lại nghẹn ở cổ họng không nói được. Cô ôm lấy Trạch Dương khóc thật lớn. Còn không cảm thấy ngại trước đám đông. Nước mắt, nước mũi cô còn dính tùm lum lên chiếc áo sơ mi của Trạch Dương. Anh vẫn không ghét bỏ, còn cưng chiều xoa đầu cô nữa.
Cô bạn đi cùng với Hân Nghiên cũng tự biết ý mà rời đi.
Trạch Dương cũng không muốn để mọi người chú ý nhiều, anh ôm Hân Nghiên đi lên xe ngồi rồi nhấn ga phóng vụt đi.
Mọi sinh viên trong trường vẫn chưa hết bất ngờ. Nếu ai quen với công nghệ, điện tử nhiều thì sẽ biết đến tên Trạch Dương. Anh quá nổi trong lĩnh vực IT đó. Thật sự là tài năng hiếm có. Rất nhiều tin đồn rằng anh có bạn gái rồi nhưng hôm nay thấy Hân Nghiên và anh ôm nhau như vậy thì họ đang có suy nghĩ cô bạn gái tin đồn đó chính là Hân Nghiên.
Ngồi trên xe, Hân Nghiên quay sang nhìn Trạch Dương mãi. Dường như có cảm giác cô chớp mắt một cái thì Trạch Dương sẽ biến mất luôn. Vì thế nên cô lấy hai tay mở to mắt ra để không phải chớp mắt.
Trạch Dương thấy vậy thì bật cười. Hân Nghiên của anh lúc nào cũng đáng yêu như vậy. Dù thời gian có trôi qua thế nào thì cô vẫn luôn như thế, khiến anh phải nhớ nhung mãi không thể quên.
Một tay cầm vô lăng, tay còn lại đưa đến chỗ Hân Nghiên xoa đầu cô.
- Mắt đỏ lên rồi kìa.
- Là Trạch Dương thật sao? Trạch Dương về rồi có đi nữa không? Mình đã chờ Trạch Dương lâu lắm rồi đó.
- Không có ai níu kéo thì đành rời đi lần nữa.
Nhìn khuôn mặt ngây thơ đó của Hân Nghiên thì Trạch Dương lại muốn trêu đùa cô thêm nữa.
Hân Nghiên còn tưởng Trạch Dương sẽ rời đi tiếp, cô rưng rưng nước mắt còn nhoài người về phía anh để ôm. Trạch Dương đành phải gấp xe vào lề đường rồi kéo Hân Nghiên về phía mình.
- Trạch Dương đừng đi, mình nhớ Trạch Dương lắm. Không muốn Trạch Dương đi nữa đâu.
- Vậy sao? Nhớ đến mức nào?
- Ừm, rất nhớ, lúc nào cũng nhớ.
- Nói dối thì mũi sẽ dài ra đấy.
- Thì lúc nào mình rảnh liền nghĩ đến Trạch Dương.
- Ồ, vậy xem ra anh cũng chỉ là người dự phòng của em thôi nhỉ?1
- Không có, mình nhớ Trạch Dương thật mà.
Hân Nghiên lắc đầu nguây nguẩy nói. Chỉ là lúc chơi vui quá thì làm sao mà nhớ đến Trạch Dương được. Nhưng lúc nào nhìn bức tranh thì cô đều nhớ đến Trạch Dương hết, cô muốn gặp Trạch Dương, không muốn cho anh đi đâu hết.
Trạch Dương buồn cười, véo má cô. Thật muốn trêu Hân Nghiên nhiều thêm nữa, nhưng sợ cười nhiều đau bụng nên đành thôi.
- Sắp tối rồi, muốn ăn tối cùng anh không?
- Muốn, rất muốn.
- Vẫn đáng yêu như ngày nào.
Hân Nghiên gật đầu rồi lại quay về phía ghế phụ để ngồi. Cô còn gọi điện cho Diệp Lam với Thiệu Huy để họ biết Trạch Dương về. Nhưng cô đâu biết là mọi người ai cũng biết, chỉ có cô là ngây thơ chưa biết gì thôi.
Đến nhà hàng để dùng bữa, Trạch Dương hầu như không đụng đến đồ ăn. Anh chỉ chăm chú nhìn Hân Nghiên ăn. Đã thật lâu rồi, anh đã không gặp Hân Nghiên của anh rất lâu. Bây giờ chắc chắn sẽ không thể bỏ qua được. Sẽ nắm tay cô thật chặt, sẽ không để cô chạy mất.
- Trạch Dương không ăn sao?
- Không đói.
- Ồ, đồ ăn ở đây ngon mà.
- Ăn em thì sẽ ngon hơn đấy.
Hân Nghiên liền buông bỏ đũa xuống. Trước kia Trạch Dương cũng nói muốn ăn cô, cô đã nói là không ăn được rồi. Bây giờ anh vẫn muốn như vậy. Cô hậm hực không muốn nói với anh nữa.
Ăn tối xong Trạch Dương còn đưa Hân Nghiên đến công viên để giải trí. Hân Nghiên còn kéo anh đi chơi nhiều nơi. Cô xem ra là thật sự rất vui, trên cả từ vui mất luôn rồi.
- Trạch Dương... đợi mình một xíu.
Đang chơi vui thì nghe tiếng chuông điện thoại reo lên. Hân Nghiên lấy điện thoại ra để nghe. Là Sở Tiêu gọi cho cô.
Nhưng còn chưa nghe được thì đã bị Trạch Dương cướp lấy. Hân Nghiên định nói mà bị Trạch Dương bịt miệng lại.
- Thông báo với cậu trước, chồng sắp cưới của Hân Nhi về rồi. Lo quà cưới sẵn đi là vừa.
Trạch Dương nói xong liền tắt điện thoại. Anh cất luôn vào trong túi áo mình để Hân Nghiên khỏi tơ tưởng gì nhiều.
Sở Tiêu ở đầu dây bên kia nghe vậy thì bật cười. Cũng đã quá lâu rồi, Trạch Dương không nói có khi anh còn quên mất mình có đối thủ nữa đấy chứ.
- Trạch Dương, sao cướp điện thoại của mình?
- Thích vậy, không muốn thì bây giờ anh quay trở về Mỹ.
- Không, Trạch Dương đừng đi.
Hân Nghiên lo lắng ôm lấy Trạch Dương. Cô ôm anh thật chặt, ngước lên nhìn anh rồi lại cúi xuống mấy lần.
- Cho Trạch Dương điện thoại của mình luôn á, Trạch Dương đừng đi nữa nha?
- Còn phải xem biểu hiện của em.
- Mình không muốn Trạch Dương đi nữa đâu, đừng đi nha.
Hân Nghiên đã đợi Trạch Dương thật lâu, bức tranh cô vẽ cho anh còn sợ bám bụi nên phải che đậy rất kĩ. Bây giờ Trạch Dương về rồi, cô không muốn Trạch Dương đi nữa đâu. Nếu lần này đi nữa thì có lẽ sẽ lâu hơn, cô không đợi được.
Trạch Dương còn đang xoa đầu Hân Nghiên nhìn cô thật lâu rồi đột nhiên nhớ ra. Anh nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ là 11 giờ rồi, kí túc xá khóa cửa sẽ không vào được nữa. Nhưng như vậy cũng tốt, đưa cô về ngủ với anh cũng được. Nhưng ai mà ngờ Hân Nghiên cứ đòi về kí túc xá nên anh đành lái xe đưa cô về. Trong lòng còn đang mong người trông coi ở đấy không cho Hân Nghiên vào thì cô lại được vào. Cũng vì quen Hân Nghiên từ lâu nên bà trông coi kí túc xá cũng giúp đỡ Hân Nghiên rất nhiều, chưa kể đến việc đây mới chỉ là lần đầu của Hân Nghiên nên bà nhắm mắt cho qua. Trạch Dương có chút thất vọng nhưng cũng đành chào cô đợi cô lên phòng rồi tắt điện thì anh mới lái xe đi về.