Buổi tối hôm đấy ba mẹ Hân Nghiên và Hạ Mỹ Oánh ngồi nói chuyện với nhau. Hân Nghiên thì đi lên phòng chơi với Trạch Dương vì mẹ cô nói lên nói chuyện cùng với cậu để cho cậu không buồn. Nhưng mà Hân Nghiên chả thấy Trạch Dương giống buồn một chút nào. Cậu nằm trên sofa còn vắt chân đọc sách nữa cơ.
Đi đến gần mỉm cười cúi xuống thấp nhìn Trạch Dương. Cậu cũng gập sách lại nhìn về phía Hân Nghiên. Im lặng một lúc rồi kéo Hân Nghiên ngã xuống người mình. Cậu ôm cô thật lâu, giống như một loại thuốc có thể chữa được bệnh đau đầu của cậu lúc này.
Hân Nghiên thì không hiểu gì, cô dụi mặt vào người cậu còn hơi ngọ nguậy làm Trạch Dương nhíu mày ôm cô chặt hơn.
- Yên nào.
- Nhưng mà Trạch Dương ôm mình chặt quá nha, mình khó chịu không xoay người được.
- Nằm yên cho mình, còn di chuyển thì đừng trách.
- A, mình biết rồi.
Hân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu nằm yên trong lòng Trạch Dương nhưng cô vẫn chu môi bất mãn. Trạch Dương ôm cô chặt quá đi mất, cô khó thở muốn chết.
Nhưng còng chưa hiểu gì thì Trạch Dương cúi xuống hôn lên trán Hân Nghiên rồi hôn hai má phúng phính của cô nữa. Thậm chí cậu còn cắn nó tưởng chừng như có thể nuốt được hai cặp má này. Hân Nghiên vì bị cắn má đau quá nên cô giãy giụa đẩy Trạch Dương nhưng không được. Cô bé đang định nói to thì Trạch Dương cúi xuống hôn cô làm cô phải nuốt lại mấy lời đang định nói vào bụng trở lại.
Đầu lưỡi của Trạch Dương len lỏi vào bên trong khoang miệng ấm nóng của Hân Nghiên khiến cô bé cảm giác khó chịu mà không biết nói ra sao. Cậu gặm nhấm môi anh đào đỏ mọng của Hân Nghiên rồi còn cướp đi mật ngọt từ cô nữa. Tiếng hôn môi của hai người rõ mồn một trong căn phòng này.
Đã vậy Trạch Dương còn không yên phần đưa tay sờ xuống đùi của Hân Nghiên. Vì cô bé mặc váy nên lại càng dễ để làm việc xấu hơn. Bàn tay hư của Trạch Dương còn đưa lên ngực của Hân Nghiên. Cậu nhanh chóng kéo bỏ chiếc áo ngực lên trên rồi đưa tay xoa nắn ngực cho cô. Hân Nghiên khó chịu đẩy Trạch Dương ra.
- Trạch Dương, mình khó chịu a.
- Ngoan, yên nào.
Nói rồi Trạch Dương đứng dậy đi ra khóa chốt cửa lại. Hân Nghiên vẫn không hiểu gì còn ngơ ngác nhìn theo hành động này của cậu. Trạch Dương khóa cửa xong rồi thì quay lại bế Hân Nghiên ngồi lên đùi mình.
- Trạch Dương ơi.
- Ừ.
- Mình không thích cái này lớn hơn đâu.
- Tại sao?
- Tại Trạch Dương bóp nó đau lắm, mình đau a.
Cô chu môi bất mãn nhìn Trạch Dương. Cậu nghe vậy thì nhếch mép cười. Lại đưa bàn tay hư vào trong còn lấy móng tay cạy đầu hoa phớt hồng của Hân Nghiên khiến cô khó chịu ôm lấy cổ cậu.
- Ưm...khó chịu lắm nha Trạch Dương.
- Khó chịu như thế nào? Nói cho mình nghe thử xem.
Trạch Dương xấu xa còn đưa tay xoa nắm đầu nhụy hoa của Hân Nghiên làm nó căng cứng lên. Cậu còn muốn bóp nó mạnh hơn. Thử tưởng tượng hai cặp bánh bao trắng ngần này của cô mà có sữa thì tốt rồi. Cậu còn kéo váy của Hân Nghiên lên nhìn ngắm cặp bánh bao đó rồi nhanh chóng cúi xuống mút mạnh. Hân Nghiên bị đau liền lấy chân đạp Trạch Dương ra nhưng cậu lại đè lên người cô làm cô không làm gì được ngoài việc lấy tay đẩy đầu cậu ra.1
Cô bé khó chịu còn bị Trạch Dương cắn hai đầu nhụy hoa nữa. Da của cô bé vốn mỏng còn bị cậu trêu đùa cắn nhá. Làm cho hai nhụy hoa đỏ đến sưng cả lên.
Hân Nghiên đau quá mà khóc to. Vì thế nên Trạch Dương nhanh chóng bịt miệng cô lại.
- Không được khóc.
- Ưm...huhu...
Hân Nghiên vẫn không nghe còn khóc lớn. Cô bé cũng mới có lần thứ hai bị trêu đùa như vậy nên không khỏi sợ hãi với lại còn đau nữa nên cô mới khóc.
Trạch Dương thở dài bế Hân Nghiên úp mặt cô vào lồng ngực mình. Cậu vỗ về Hân Nghiên, dỗ cô nín khóc.
- Ngoan, không khóc nữa.
- Nhưng mình rất đau...hức...Trạch Dương cắn mình nữa.
Nói rồi Hân Nghiên nấc lên. Cô bé nắm lấy tay Trạch Dương rồi cúi xuống cắn lấy tay cậu. Trạch Dương nhíu mày, không đau lắm nhưng mà cậu không hiểu vì sai Hân Nghiên lại làm vậy. Cắn xong Hân Nghiên buông tay Trạch Dương ra, ở đầu tay có chút vết răng và nước bọt của Hân Nghiên. Nhưng Trạch Dương không có thấy bẩn, cậu đưa tay ôm lấy cô rồi hôn lên hai mắt đang khóc sưng húp của cô. Mới khóc mà đã sưng lên rồi.
- Trạch Dương cắn mình...nên mình cắn lại a...Như vậy là hòa rồi.
Nghe cô bé ngốc nghếch này nói thì Trạch Dương cười thầm trong lòng. Nếu cậu cứ làm như vậy mà Hân Nghiên chỉ có đáp lại cậu bằng vết cắn không đáng kể như này thì quá lời cho cậu rồi. Hân Nghiên của cậu đáng yêu quá đi mất.
- Ừ, nếu từ lần sau mình cắn cậu thì cậu cũng được cắn lại mình.
- Không đâu...mình không muốn nữa đâu. Đau lắm đó nha.
- Lần sau sẽ không làm cậu đau nữa, được chứ?
- Không, không muốn, không muốn chút nào.
Hân Nghiên lắc đầu nguây nguẩy rồi ôm chặt lấy Trạch Dương. Cô không muốn nữa, đau muốn chết đi được. Đã vậy còn có cảm giác gì đấy khó hiểu lắm, vậy nên lại càng không muốn làm.
Trạch Dương chỉ biết cười chứ chả biết nói gì bây giờ. Cậu đưa tay vuốt hai má bị mình cắn đến thâm tím rồi cười. Định đi lấy thuốc xoa giúp cô nhưng Hân Nghiên cứ bám lấy cậu mãi. Vậy nên cậu đành bế cô đi lấy hộp thuốc rồi lại ngồi xuống lấy thuốc xoa cho cô. Hân Nghiên hưởng thụ cảm giác này, cô bé dựa mặt vào người Trạch Dương còn ôm lấy cổ cậu. Không biết ngủ từ lúc nào không hay. Chắc có lẽ là do cô vừa nãy khó nên bây giờ dễ ngủ hơn chăng?
Nhưng ít nhất có Hân Nghiên ở đây thì tâm trạng Trạch Dương cũng tốt lên. Nếu không đầu cậu cứ căng thẳng như dây đàn. Tuy bề ngoài cậu không có tỏ ra mệt mỏi hay than vãn nhưng bên trong cậu đã đau đầu quá rồi. Có Hân Nghiên ở đây quả thực rất tốt.