Hạ Mỹ Oánh và Cố Hoài Diễm nói chuyện với nhau suốt cả một buổi chiều. Vì lo nghĩ cho tâm trạng của Trạch Dương không tốt nên Cố Hoài Diễm suy nghĩ một lúc rồi nói với Hạ Mỹ Oánh rằng cả hai nhà sẽ đi ăn cơm ở nhà hàng cho tiện. Điều này chỉ có mình Hân Nghiên thích thú, còn đâu mấy người lớn thì cảm thấy ăn đâu cũng được. Có mỗi mình Trạch Dương là vẫn im lặng, giống như chả hề có chuyện gì xảy ra. Đúng hơn thì nhìn cậu thật giống như không có cảm xúc gì thì đúng hơn.
Ăn uống xong thì Hạ Mỹ Oánh định nói chuyện với con trai mình nhưng Trạch Dương lại viện cớ vào học bài nên bà đành phải ra ngoài. Đi sang bên nhà gọi Hân Nghiên sang nói chuyện cùng với Trạch Dương để cho cậu đỡ buồn.
Ban đầu Hân Nghiên sang còn bị Trạch Dương đuổi về. Nhưng vì cô cứ khăng khăng muốn ở đây chơi nên cậu đành im lặng. Hạ Mỹ Oánh đứng ngoài chỉ nghe thấy tiếng Hân Nghiên tự nói chuyện một mình, còn đâu chả hề thấy Trạch Dương nói một lời nào. Rồi dần dần Hân Nghiên cũng chả nói gì. Một lúc sau cánh cửa mở ra... Là do cô bé nói chuyện chán quá liền lăn ra ngủ. Trạch Dương cõng Hân Nghiên đưa cô về nhà.
Thế mà cả buổi tối hôm đó Trạch Dương chả nói gì. Hạ Mỹ Oánh cứ nghĩ cậu sẽ hỏi vì sao bà bỏ đi và vì sao ông ta lại là ba của anh. Nhưng không hề...Thật giống như Trạch Dương đã biết hết mọi chuyện này từ lâu vậy.
Đúng thật là như vậy!
Trạch Dương đã biết chuyện này từ rất lâu. Khi đó cậu chỉ mới là cậu bé mười bốn tuổi, tuy nhiên trí não của cậu đã có thể phát triển toàn diện. Hơn nữa cậu còn rất am hiểu về máy móc và công nghệ điện tử. Đương nhiên rằng hồi bé thì ai cũng có thần tượng riêng cho mình. Trạch Dương cũng vậy. Cậu rất thích CEO của Bắc thị, từ trên báo chí đưa tin cho đến ngay cả ba của Hân Nghiên cũng nói ông là một người rất tài giỏi. Lúc đó Trạch Dương rất hâm mộ ba của mình, cậu thường xuyên cập nhật tin tức mới nhất về ông, còn hiểu rõ về các sản phẩm mà Bắc thị đưa ra ngoài thị trường.
Cho đến một ngày mẹ cậu bảo tìm giúp bà hộp quà để trong tủ để tặng cho Hân Nghiên. Ai ngờ đâu trong góc xó, cậu tìm được một bức ảnh nhỏ. Là một tấm ảnh cưới của mẹ cậu và "thần tượng" của cậu. Trạch Dương hoang mang có chút gì đó mơ hồ. Tại sao mẹ mình lại chụp ảnh cùng với Bắc tổng? Có lẽ nào ông ta là người đàn ông mà mẹ nhắc tới khi say?
Mọi câu hỏi lúc bấy giờ thật sự khá rối não với một đứa trẻ như Trạch Dương. Từ đấy cậu tìm hiểu tất cả mọi thông tin trước kia của mẹ mình và cả của Bắc Hải Nam. Cậu cuối cùng cũng hiểu ra một chút vẫn đề. Nhưng Trạch Dương không có đến nhận ba, mà cũng từ đấy cậu chả hâm mộ ai nữa cả. Dường như cậu cảm thấy cuộc sống này khá vô vị, không hề có một chút đặc sắc nào. Ngoại trừ những lúc Hân Nghiên tươi cười bên cạnh cậu, thật giống như một bông hoa chớm nở giữ muôn vàn cỏ dại. Cậu cũng chỉ có thể nói với Hân Nghiên vì ít nhất là cô không có hiểu những gì cậu nói.
_____________
Đưa hai anh em họ Lãnh về thì Bắc Hải Nam đến thẳng biệt thự của Bắc lão. Ông đi thẳng vào để gặp mẹ mình. Bắc lão phu nhân đang ngồi ngắm mấy loại cây cảnh, thấy con trai mình đến thì cũng tươi cười đi đến để nói chuyện với ông.
Ai ngờ đâu Bắc Hải Nam đập mạnh xuống bàn, là một tấm ngân phiếu. Bắc lão phu nhân cầm lên xem, bà biết rất rõ đây là của ai. Bất ngờ xen lẫn kinh hãi nhìn lên con trai mình.
- Sao, sao con có cái này?
- Mẹ còn hỏi được à? Cái này mẹ chắc chắn phải biết rõ hơn ai hết. Còn hỏi con?
- Cô ta đến tìm gặp con?
Bắc lão phu nhân suy nghĩ một lúc liền siết chặt tay nhìn con trai mình để hỏi.
- Có phải mẹ đang nghĩ Mỹ Oánh cần tiền nên đã đến gặp con. Rồi nói hết mọi chuyện cho con để con và mẹ cãi nhau?
- Kh,không phải thế sao?
- Thảo nào...
- Sao?
Nhìn sắc mặt của con trai mình tồi tệ đi thì Bắc lão phu nhân hơi lo lắng. Nếu con trai bà biết hết mọi chuyện trước kia bà làm thì chắc chắn nó sẽ hận bà và rồi lại đưa cái con hồ ly đó về Bắc gia. Bà không chấp nhận điều đó xảy ra.
- Vì mẹ nên Mỹ Oánh mới không chịu theo con về. Cô ấy còn không thèm nhìn mặt con, có phải đấy là điều những gì mà mẹ muốn?
- Con nhỏ đó tốt hơn hết là biến khỏi tầm mắt cho rồi. Nó cho con ăn bùa mê thuốc lú gì mà đến tận bây giờ con vẫn không thể quên được nó? Mẹ làm vậy vì muốn tốt cho con. Con có thấy các bậc tiền bối đang thúc giục con có thêm một dòng dõi của Bắc gia không? Nếu con không có thì sự nghiệp của Bắc gia ngàn ấy năm coi như đổ sông đổ biển hết.
- Là do ai? Không phải do mẹ bắt Mỹ Oánh phải rời đi sao? Cô ấy đã làm gì sai với mẹ chứ? Thậm chí ngay cả lúc mẹ bệnh, kén ăn bắt cô ấy phải nấu đủ loại món ngon cho mẹ. Vì không có đủ nguyên liệu mà cô ấy ngay cả trời mưa cũng phải đạp xe đạp đi để mua. Vậy mà mẹ còn chê, còn ném bỏ bát đũa. Thử hỏi có ai đối tốt với mẹ như thế hay chưa? Hay họ chỉ vì tiền của mẹ, vì gia tài của mẹ?
Bắc Hải Nam tức giận nói lớn. Mấy người hầu trong nhà cũng sợ hãi mà lùi vào nhà ăn. Ông chả thể hiểu nổi mẹ mình, năm đó nếu như ông biết được những chuyện của bà làm ra thì sẽ không phải để tình cảnh như bây giờ. Để vợ con ông phải xa cách nhau.
- Mẹ nói cho con biết đi, năm đó mẹ đã làm gì để ép Mỹ Oánh rời đi.
- Mẹ không có làm gì hết, không phải con nhỏ đó ngoại tình rồi rời đi theo số tiền đó rồi sao?
- Đến tận bây giờ mẹ vẫn muốn đổ oan cho cô ấy? Năm đó Mỹ Oánh đang mang thai, vậy mà mẹ vẫn nhẫn tâm đuổi cô ấy đi.
- Đứa con đó không phải đã chết rồi sao?... . Truyện Mỹ Thực
Trong lúc nói hăng say thì Bắc lão phu nhân lại lỡ miệng nói ra làm Bắc Hải Nam đớ người. Ông không nghĩ mẹ mình còn làm khổ Mỹ Oánh đến mức nào nữa rồi. Càng hận mẹ mình bao nhiêu thì ông lại hận bản thán mình bấy nhiêu. Ông hận chính mình đã không thể bảo vệ được cho Mỹ Oánh, đã từng hứa sẽ bảo vệ cô hết đời này vậy mà ông vẫn chưa thể làm tròn lời hứa đó.
- Con chỉ muốn cảnh báo với mẹ, nếu mẹ còn làm gì tổn hại đến Mỹ Oánh thì sẽ chả có thêm người nối dõi cho Bắc gia nào hết. Kể kể đến đứa cháu duy nhất cũng sẽ không muốn quay trở về đây đâu.
Nói xong Bắc Hải Nam lái xe rời đi. Bắc lão phu nhân ở trong phòng khách thơ thẩn hồi lâu. Bà không nghĩ đến tận bây giờ lại có thể gặp lại Mỹ Oánh. Hơn nữa năm đó bà đã cho người đem Hạ Mỹ Oánh đến Thái Lan, tại sao bây giờ lại xuất hiện? Thầm nghĩ một lúc rồi lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình. Bà cần biết Hạ Mỹ Oánh đang ở đâu, nên chấm dứt chuyện này sớm trước khi quá muộn.