Buổi sáng đi đã ngồi lên xe Sở Tiêu rồi, lúc về Hân Nghiên vẫn đòi đi cùng Sở Tiêu. Trạch Dương tức muốn điên lên, cậu đi xe thẳng về nhà không thèm đợi Sở Tiêu và Hân Nghiên. Đi về còn không thèm đi sang chơi với Hân Nghiên như mọi hôm. Hạ Mỹ Oánh còn nghĩ là bây giờ Trạch Dương đã có ý thức hơn với Hân Nghiên. Ai biết là cậu đang tức giận vì những hành động của Hân Nghiên sáng nay.
Buổi tối.
Cố Hoài Diễm đi làm về còn mua dâu tây cho Hân Nghiên.
- Hân Nhi, lại đây mẹ bảo.
Hân Nghiên đang ngồi ở sofa xem hoạt hình cùng với ba mình nghe vậy liền lon ton chạy đến phòng ăn. Ở bàn ăn có cả rổ dâu tây làm mắt Hân Nghiên sáng lên. Cô liền cầm lấy một quả lên cắn một miếng.
- Thật ngon quá mẹ ơi.
- Ừ, mẹ mua cho Hân Nhi mà. Còn chỗ này Hân Nhi mang sang cho cô Oánh với Tiểu Dương nhé.
Cố Hoài Diễm đưa cho Hân Nghiên một rổ dâu tây khác. Hân Nghiên nghe vậy thì gật đầu cầm lấy rồi chạy nhanh sang nhà Trạch Dương. Thấy Hạ Mỹ Oánh đang ngồi xem chương trình trong TV thì Hân Nghiên liền chạy đến.
- Cô Oánh ơi, mẹ của Hân mua cho Hân còn mua cho cả cô và Trạch Dương nữa a.
- À, cô cám ơn. Hân Nhi ngồi đây ăn với cô.
- Hân muốn lên chơi với Trạch Dương a. Hân lấy một chút lên đó được không cô Oánh?
Hạ Mỹ Oánh nghe vậy thì đi lấy đĩa rồi san bớt dâu tay sang đĩa đấy rồi đưa cho Hân Nghiên.
- Hai đứa chơi vui nhé.
- Dạ.
Nói xong thì Hân Nghiên cầm đĩa lên trên tầng. Cô mở cửa ra thấy Trạch Dương đang ngồi đọc sách thì đi đến chỗ cậu đặt đĩa dâu xuống.
- Trạch Dương ơi, mẹ mình mua cho Trạch Dương đó, ngon lắm a.
- ...
Thấy Trạch Dương không trả lời thì Hân Nghiên lay tay cậu. Trạch Dương nhìn lên rồi nhìn ra cửa phòng.
- Ra đóng cửa lại đi, khóa chốt lại.
- Tại sao...mình biết rồi a.
Hân Nghiên muốn hỏi nhưng thấy Trạch Dương đang nhìn mình sầm sì lại thì liền ngoan ngoãn ra đóng cửa lại. Đi đến gần Trạch Dương nhìn cậu mà Hân Nghiên thấy hơi run. Trạch Dương hôm nay đáng sợ quá đi.
- Qua đây.
Thấy Trạch Dương gọi mình ra sofa thì cô cũng đi đến đó. Nào ngờ Trạch Dương bắt Hân Nghiên quỳ ở trên ghế. Tuy không đau chân nhưng khiến cô mỏi. Trạch Dương vẫn ngồi im như vậy đọc sách để Hân Nghiên quỳ như vậy. Hân Nghiên mỏi còn đau nhức, cô muốn ngồi xuống nhưng nhìn ánh mắt đáng cảnh báo của Trạch Dương thì cô lại không dám. Trạch Dương đáng sợ quá đi, cô muốn về nhà a.
Quỳ khoảng mười phút thì Hân Nghiên chả trụ nổi nữa. Đôi mắt cô long lanh óng nước. Vừa thấy Trạch Dương nhin mình liền tự khắc rơi xuống. Thấy như vậy thì Trạch Dương mới gập sách rồi quay sang nhìn cô.
- Thấy oan ức?
- ...
Hân Nghiên mím môi không nói gì. Cô không biết vì sao Trạch Dương lại bắt mình quỳ như vậy. Nhưng một phần vì sợ Trạch Dương đáng sợ của hôm nay, một phần là sợ Trạch Dương không chơi với mình nữa nên Hân Nghiên không dám nói gì.
Ai mà ngờ Trạch Dương còn cho quyển sách lên đầu cô.
- Để quyển sách này rơi xuống thì đừng trách.
Hân Nghiên mếu máo muốn khóc to nhưng phải nén lại. Cô quỳ thẳng chỉ sợ quyển sách rơi xuống. Nhưng cô quá mỏi, chân còn bị tê làm quyển sách rơi xuống. Tiếng rơi bạch cái làm Trạch Dương nhìn về phía Hân Nghiên. Cô thấy vậy thì òa khóc, không thể nhịn được nữa rồi. Trạch Dương thấy vậy mới kéo Hân Nghiên vào lòng mình lau nước mắt giúp cô. Hân Nghiên co người vào trong lòng của Trạch Dương còn dụi mặt vào lòng cậu làm ướt cả áo phông.
- Huhu...
- Không được khóc, nín ngay.
Trạch Dương giữ hai vai để Hân Nghiên ngồi thẳng lên. Hân Nghiên nghe Trạch Dương quát vậy thì mím chặt môi nhưng vẫn không thể ngưng nước mắt chảy ra. Cô lại ôm lấy Trạch Dương để khóc nhưng cậu lại đẩy cô ra.
- Trạch Dương... hức...mỏi lắm a.
- Còn dám như sáng nay không?
- Sánh nay...hic...làm sao hả Trạch Dương?
Hân Nghiên vẫn không hiểu ý của Trạch Dương là gì. Cô còn không nhớ rõ sáng nay đã làm gì để Trạch Dương phải tức giận nữa. Ánh mắt Trạch Dương sắc bén nhìn cô.
- Còn lần sau để mình thấy cậu đòi ngồi xe của người khác mà không phải mình thì đừng trách.
- Tại sao vậy Trạch Dương? Mình biết rồi.
Vừa mới hỏi xong thì thấy Trạch Dương đang nhìn Hân Nghiên giống như con rắn đang quấn quanh người cô chỉ chờ thời cơ để cắn. Hân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu nhìn Trạch Dương. Thấy Hân Nghiên như vậy thì Trạch Dương mới mỉm cười kéo Hân Nghiên vào lòng để ôm cô. Mới bắt phạt một chút mà đầu gối cô đã đỏ lên như vậy rồi. Trạch Dương lau nước mắt cho cô, còn hôn lên mí mắt của cô nữa.
- Chỉ được phép ngồi xe của mình. Biết chưa?
- Hức...mình biết rồi a.
Hân Nghiên nấc lên nhưng vẫn gật đầu nghe theo Trạch Dương.
- Còn nữa, kể cả là Diệp Lam hay Lãnh Huyền Nhi đều không được phép thân mật quá mức.
- Là sao...hả Trạch Dương?
Nhìn cô gái nhỏ đang sợ hãi muốn nói nhưng lại không dám nói nhiều. Trạch Dương ôm cô còn vuốt hai má phúng phính của cô nữa.
- Không được phép ôm hôn dù là con gái.
- Không được nắm tay sao?
- Cái đó thì có thể.
- Ừm, mình biết rồi.
Hân Nghiên nghe vậy liền hiểu một chút, chỉ cần cô không ôm hôn Diệp Lam với Huyền Nhi là được. Ngước lên thấy Trạch Dương cũng đang nhìn mình, cô muốn nói nhưng lại sợ Trạch Dương tức giận nên lại mím môi không dám nói. Trạch Dương đưa tay ra nắn bóp đầu gối chân giúp Hân Nghiên cho cô đỡ đau. Một lúc liền đỡ đỏ hơn.
- Còn đau nữa không?
- Không còn nha.
- Nhớ rõ lấy, chỉ được phép gần mình. Còn tất cả những người khác đều không thể.
- Mình biết rồi. Chỉ được gần với Trạch Dương thôi nha.
- Ừ, Hân Nhi thật ngoan.
Trạch Dương gật đầu hài lòng còn cúi xuống hôn môi cô. Hân Nghiên hơi khó thở nhưng vì Trạch Dương nói thích nên cô vẫn phải để im cho cậu hôn. Một lúc sau Trạch Dương mới rời khỏi môi Hân Nghiên. Cậu nhoài người lấy quả dâu tây rồi đút cho Hân Nghiên ăn. Cô bé thấy vậy liền cắn lấy quả dâu tây ăn ngon lành. Dường như cô quên mất việc dạy dỗ ban nãy của Trạch Dương. Bây giờ còn ngồi trong lòng cậu mà còn vừa ăn vừa xem hoạt hình. Trạch Dương nhìn con thỏ nhỏ trong lòng mình ngoan ngoãn như vậy thì hài lòng. Hân Nghiên chỉ có thể là của cậu, người khác cũng đừng hòng nghĩ sẽ cướp được cô.