Giang Thiên Yết im lặng nghe tiếng “tút” khó chịu kéo dài ở đầu dây bên kia, chân mày hơi nhíu lại. Dương Bảo Bình quay sang nhìn thấy, giơ tay lên đặt giữa hai chân mày của cậu.
“Vẫn chưa liên lạc được với Leo sao?”
Giang Thiên Yết giãn chân mày, thở dài, thành thật khai báo: “Mấy tiếng trước em bảo anh ấy tắm mưa đi, hình như anh ấy tắm mưa thật rồi.”
Nhất định là có chuyện rồi, chứ Doãn Sư Tử chưa từng để điện thoại reo tiếng thứ ba.
Dương Bảo Bình chỉ biết câm nín, hai người thật đúng là, một người dám nói một người dám làm mà.
“Anh nghĩ Khang Ma Kết chắc sẽ không bỏ mặc Leo.”
Giang Thiên Yết lại hừ lạnh một tiếng: “Em còn lâu mới tin, không được, em phải đến tìm.”
Dương Bảo Bình vội giữ cậu: “Em biết nhà họ Khang ở đâu không?”
“… Không.”
Giang Thiên Yết lại bực bội ngồi xuống, Dương Bảo Bình ngẫm nghĩ một lúc thì đề nghị: “Em thử hỏi bố xem, biết đâu ông ấy có cách liên lạc với bên đó.”
Đôi mắt của Giang Thiên Yết lấp lánh, hôn lên má anh xem như khen ngợi, sau đó gọi luôn cho bố Giang.
…
“Ngài đối xử với anh Doãn như vậy, tôi sợ tâm lý của anh ấy lại bị ảnh hưởng.”
Đó là câu nói của thư ký khi khuyên Khang Ma Kết, trước khi hắn bị ma xui quỷ khiến đi ra ngoài tìm Doãn Sư Tử.
“Lại” có nghĩa là trước đó đã từng xảy ra, Khang Ma Kết hắn bắt được rất đúng trọng tâm. Thư ký bảo trong tài liệu điều tra về Doãn Sư Tử vào mấy tháng trước có nhắc đến. Không nhầm lẫn ở đâu chứ? Khang Ma Kết không tin lắm, trong ấn tượng của hắn, Doãn Sư Tử chắc không đến nỗi yếu đuối như thế.
Hắn đi đến phòng làm việc, lục trong đống tài liệu vụn vặt được hắn đặt trên giá sách, có lẽ nó vẫn còn ở đây.
Một tập hồ sơ màu nâu xuất hiện trước mắt, Khang Ma Kết cẩn thận lấy ra kiểm tra, đúng là nó rồi. Hắn rút hết tài liệu bên trong ra, lật tìm ra được hai tờ bệnh án nằm gần cuối đống tài liệu.
“Trầm cảm?”
Khang Ma Kết lẩm bẩm, tính thời gian là sau khi hắn “chết” không lâu.
Khang Ma Kết nhíu mày.
Tại sao?
Một đáp án thoáng lướt qua đầu, bị chính hắn nhanh chóng loại bỏ.
Gần mười hai giờ đêm nay nhà họ Khang vẫn sáng đèn, bác Hoa thấy Khang Ma Kết bế Doãn Sư Tử ướt như chuột lột về, nhanh tay nhanh chân đi theo giúp hắn mở cửa phòng ngủ.
Quần áo trên người hắn bị nước trên người Doãn Sư Tử thấm ướt một mảng, vải áo dính vào người hơi khó chịu. Quay qua dặn bác Hoa lấy khăn tắm và quần áo đến, hắn tạm thời đặt Doãn Sư Tử xuống ghế tựa trong phòng ngủ.
Khăn tắm trắng lớn được bác Hoa cẩn thận đưa qua, Khang Ma Kết không đổi sắc mặt, lấy qua lau khô tóc cho Doãn Sư Tử trước.
“Bác xuống dưới đi.”
“Vâng.”
Lau khô tóc thì đến thân trên của anh, hắn nâng cánh tay phải của Doãn Sư Tử, đôi mắt đen láy lạnh lẽo của hắn khóa chặt lên cổ tay có vết sẹo rất dài, cùng với lòng bàn tay pha lẫn nhiều vết sẹo. Hắn thử nâng cánh tay trái của anh, lòng bàn tay cũng đầy rẫy những vết sẹo đậm nhạt. Trong đầu lướt qua một suy nghĩ, hắn lại tiếp tục công việc của mình.
Ném khăn tắm lên tay ghế, hắn nhìn quần áo được đặt trên giường. Quần áo được chuẩn bị có hai bộ, một cho hắn, một cho Doãn Sư Tử, vốn dĩ đều là đồ ngủ của hắn. Liếc qua Doãn Sư Tử không có động tĩnh trên ghế, hắn chọn đại một bộ thay giúp anh.
Thay xong đồ cho mình, hắn đặt Doãn Sư Tử lên chiếc giường rộng rãi, từ cao nhìn xuống lạnh nhạt quan sát Doãn Sư Tử nằm trên giường. Vì muốn được gặp hắn, anh lại sẵn sàng đứng dưới cơn mưa lạnh buốt suốt mấy tiếng đồng hồ, hành động ngu ngốc chỉ có kẻ không bình thường mới làm. Hắn luôn có thể xác định rõ ràng mọi chuyện, chỉ riêng mọi điều về Doãn Sư Tử là hắn cứ mơ hồ không xác định.
Không bao lâu, thư ký của hắn dẫn bác sĩ lên khám.
“39 độ, cao quá. Trước đó anh ta làm gì mà giờ lại sốt cao thế này không?”
Thư ký ậm ờ: “Anh ấy dầm mưa rất lâu.”
“Dầm mưa?” Bác sĩ trẻ nhớ đến trận mưa khủng khiếp trước đó: “Đúng là không cần mạng, lớn vậy rồi còn không biết tìm chỗ trú?”
“Làm việc đi, cậu hơi nhiều chuyện đấy.”
Khang Ma Kết đứng bên cạnh, giọng điệu không nghe ra cảm xúc nói với bác sĩ trẻ, dọa cậu ta rụt cổ lại.
Gượng gạo “khụ” một tiếng, cậu ta lấy mũi tiêm và thuốc ra, tiêm một liều giảm sốt cho Doãn Sư Tử. Tiêm xong, cậu ta lại kê đơn tiện tay đưa cho Khang Ma Kết, nhận được ánh mắt lườm nguýt đó lại vội vàng đưa cho thư ký.
“Mai anh đi mua theo đơn thuốc này, ngày hai lần sau bữa ăn.”
“Được, tôi tiễn cậu.”
Thư ký cẩn thận cất đơn thuốc đi, thấy bác sĩ thu dọn đồ, bèn nhanh chóng dẫn đường đưa bác sĩ trẻ ra ngoài. Khang Ma Kết nghĩ đến một việc, trước khi bác sĩ trẻ bước ra khỏi cửa phòng đã nhanh chóng gọi cậu ta lại.
“Đợi đã.”
“Còn chuyện gì?”
“Tìm giúp tôi một bác sĩ điều trị tâm lý, tìm hiểu cho tôi một việc.”
“Hả?”
Sáng hôm sau, cơn sốt của anh đã giảm đi. Ánh mặt trời bị rèm cửa dày ngăn chặn, không cho phép chiếu vào phòng làm anh tỉnh giấc. Trong phòng ngủ mờ mờ sáng, Doãn Sư Tử tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn căn phòng này một lần, anh nhận ra đây là phòng ngủ của Khang Ma Kết.
Cúi xuống nhìn quần áo ngủ trên người mình, quần áo khá vừa người vương vấn mùi hương quen thuộc. Vành tai của Doãn Sư Tử đỏ lên, là mùi hương của hắn, giường đệm cũng có mùi hương của hắn. Anh gào thét trong lòng, nằm xuống giường kéo chăn qua đầu, tự dưng không muốn dậy nữa.
Hôm qua anh vốn định từ bỏ rồi, ai lại ngờ hắn đích thân ra ngoài tìm anh. Vậy là Khang Ma Kết vẫn có chút quan tâm đến anh đúng không?
Bác Hoa canh đúng giờ mà mang đồ ăn cùng thuốc lên phòng, dặn anh ăn xong thì uống thuốc nghỉ ngơi đầy đủ. Với cả hôm qua Giang Thiên Yết có gọi tới cho thư ký hỏi tình hình của anh, bảo anh nhớ liên lạc lại cho cậu.
“Ma Kết đi làm rồi sao?”
Bác Hoa gật đầu, lại nói: “Cũng không biết hôm nào ngài Khang lại về đây, nhưng cậu Doãn cứ ở đây đến khi khỏi bệnh đi.”
Chờ bác Hoa đi ra ngoài, Doãn Sư Tử xuống giường tìm điện thoại, lại thấy nó đang được sạc ở bên tủ đầu giường. Anh vội vàng lấy qua kiểm tra, nhìn số lần gọi nhỡ trên đó mà toát mồ hôi. Định gọi điện, nhưng ngẫm nghĩ lại thì anh chỉ nhắn tin lại bảo mình vẫn ổn cho Giang Thiên Yết.
Khung thoại nhảy dấu ba chấm rất lâu, cuối cùng anh nhận được năm chữ từ Giang Thiên Yết.
[Ừ, không sao là được.]
Giang Thiên Yết dang tay trái ra, để nhân viên lấy số đo may đồ cho mình, khó khăn lắm mới nhắn tin xong, cậu lập tức thở phào một hơi. Lắc lư điện thoại trong tay, Dương Bảo Bình ở bên cạnh nhận được tín hiệu nhanh chóng đi qua nhận lấy.
“Thân hình của cậu Giang rất đẹp đó.” Trợ lý phụ trách lấy số đo hâm mộ nói.
“Cảm ơn.”
Giang Thiên Yết qua loa trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Dương Bảo Bình đã đo trước cậu, giờ đang nói chuyện với nhà thiết kế.
Mọi chuyện đang được tiến hành rất chậm rãi, giờ chỉ mới bắt đầu từ việc đặt may vest cưới riêng. Hai gam màu được lựa chọn là xanh đậm cho anh và trắng cho cậu, mẫu vest được chọn lịch lãm và sang trọng. Nhà thiết kế được mời tới cũng là một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước, trước kia đều trao đổi qua điện thoại, cậu và anh đều bận công việc, bây giờ mới sắp xếp được thời gian gặp mặt.
“Cậu Giang, xong rồi.”
“Ừm.”
Cậu đi đến bên cạnh Dương Bảo Bình, anh thuận tay vòng qua ôm eo cậu. Hai người trao đổi thêm với nhà thiết kế một lúc sau đó mới rời đi.
Vì hôm qua trời đổ mưa lớn, trên mặt đường vẫn sót lại vài vũng nước nhỏ, thời tiết cũng mát lành hơn. Bãi đỗ xe cách không xa, Giang Thiên Yết hít sâu một hơi, nhìn dòng người tấp nấp trên đường cũng như trên vỉa hè, cậu thản nhiên nắm lấy tay Dương Bảo Bình bước đi.
“Đi dạo chút đi.”
“Được.”
Bên đường có xe bán kem dạo, cậu nổi hứng muốn ăn, thế là Dương Bảo Bình dắt cậu qua mua hai cây. Vị kem ngòn ngọt mát lạnh trôi vào họng mang đến cảm giác sảng khoái, hai người vừa ăn kem vừa tiếp tục dạo phố.
Lâu rồi mới có lại cảm giác thế này, như quay trở về những năm mười tám đôi mươi hoạt bát cố gắng dành hết thời gian rảnh cho nhau. Cùng dắt tay nhau đi đến những con phố nhỏ chơi đùa, tận hưởng từng khoảnh khắc của tuổi trẻ, hẹn ước những năm tháng sau này. Tuy bây giờ muộn hơn dự tính, nhưng vẫn thực hiện được rồi.
“Bảo Bình, em liên lạc với bên thiết kế nhẫn cưới rồi. Lúc nào anh sắp xếp được thời gian, chúng ta qua đó đi.”
Cậu có hơi háo hức.
Dương Bảo Bình cười nhẹ, thành thật đáp lại: “Chỉ cần là thời gian được ở bên em, anh đều rảnh.”
Giang Thiên Yết bĩu môi, buồn cười nói: “Càng ngày càng dẻo miệng.”
…
Hoàng Song Tử đậu xe ở trước cửa một công ty, tựa lên mui xe nhìn vào bên trong. Cách cánh cửa xoay tròn, anh ấy đã nhìn thấy Mục Song Ngư đang chạy thật nhanh ra ngoài.
Không hiểu nguyên do vì sao, nhưng cách đây không lâu Mục Song Ngư đã chuyển chỗ làm, dứt áo ra đi với công ty trước mà không hề nuối tiếc. Hoàng Song Tử nhìn anh thở hồng hộc đứng trước mặt mình, bất đắc dĩ lau chút mồ hôi trên trán cho anh.
“Em chạy hấp tấp thế làm gì?”
“Không phải sợ anh đợi lâu sao?” Mục Song Ngư quay người chạy vào trong xe ngồi.
“Không lâu.” Hoàng Song Tử cũng ngồi vào ghế lái, cười bảo: “Đợi bạn đời của mình, không bao giờ có định nghĩa “lâu”.”
Mức độ dẻo miệng của Hoàng Song Tử có phải càng ngày càng tăng? Nhưng mà nghe rất thích, anh thích nghe.
“Làm ở chỗ mới đã quen chưa?”
Mục Song Ngư gật đầu: “Quen rồi, môi trường không tệ.”
Đi về đến nhà, Mục Thiên Xứng gọi điện cho em trai đang học ở thành phố khác. Trong nhà chợt thiếu người, đến giờ anh vẫn chưa quen lắm.
“Có phải em gầy đi không?” Mục Song Ngư nhìn em trai qua màn hình, nhíu mày nói.
Mục Thiên Xứng ở bên kia nhướng mày, xoa mặt mình: “Có sao? Em lại thấy mình đang tăng cân đây này.”
Mục Song Ngư đưa cho Hoàng Song Tử: “Anh xem có phải thằng bé gầy đi không?”
Hoàng Song Tử không thèm nhìn kỹ, vừa được hỏi đã gật đầu luôn: “Đúng là hơi gầy rồi.”
Mục Thiên Xứng: “…”
Anh rể đúng là chuyện gì cũng đội vợ lên đầu.
“Nhân Mã đâu?”
Mục Thiên Xứng lập tức đưa máy qua cho Biện Nhân Mã, cậu cười tít mắt, nhéo hai má của Mục Thiên Xứng: “Anh cũng thấy Xứng gầy rồi đúng không? Em nói mà cậu ấy không tin, sau này phải vỗ béo cậu ấy thôi.”
Mục Thiên Xứng trợn trắng mắt, xong rồi, mấy tiếng trước mới dỗ ngọt cậu bảo hình thể của anh hiện tại vô cùng tuyệt vời, không gầy không béo. Giờ lại có hai anh lên tiếng, lần này Biện Nhân Mã sẽ vỗ béo anh thành con heo mất.
Cuộc nói chuyện kéo dài mấy chục phút mới dừng, bữa tối lúc này đã được chuẩn bị xong. Mục Thiên Xứng nhìn bát cơm toàn thịt của mình, lại nhìn sang bát cơm của Biện Nhân Mã, nuốt nước bọt. Công cuộc vỗ béo của cậu bắt đầu nhanh như vậy à?
Hôm sau vẫn đi học như bình thường, Mục Thiên Xứng học ở tòa A, Biện Nhân Mã thì phải học ở tòa E xa tít bên kia. Tầng học ở tầng ba, thang máy lại có hàng dài người xếp hàng, thế là Mục Thiên Xứng quyết định leo thang bộ.
Trong phòng học mở điều hòa mát rười rượi, Mục Thiên Xứng cảm thấy hôm nay sẽ được trôi qua một cách yên bình, học xong cùng Biện Nhân Mã đi ăn, ăn xong lại đi học, buổi tối sẽ cùng nhau đi đâu đó chơi hay xem phim chẳng hạn.
Đấy là kế hoạch hoàn hảo của Mục Thiên Xứng, hạnh phúc đắm chìm trong tưởng tượng, nếu như không có nghe thấy giọng nói như sao quả tạ đập trúng đầu mình.
“Thiên Xứng, cậu đến sớm nhỉ.”
Hạ Thiên Cầm, cậu có thể né tôi ra không?
Thời gian gần đây, không phải anh không nhìn ra Hạ Thiên Cầm cố ý tiếp cận mình, vẻ mặt của Mục Thiên Xứng cứng đến mức không thể cứng hơn. Trong lớp lúc này chưa vào được mấy ai, còn bao nhiêu chỗ trống, tên này cứ liên tiếp chọn chỗ cạnh anh mà ngồi.
Gần cuối tiết giảng viên chia nhóm, chia ngẫu nhiên. Nhìn thành viên nhóm trên màn hình máy chiếu, Hạ Thiên Cầm quay sang cười bảo: “Chúng ta có duyên thật đấy.”
“…”
Lớp của Biện Nhân Mã tan trước lớp của Mục Thiên Xứng khoảng hai mươi phút, bước thật nhanh dưới nắng trưa rực rỡ, thu hút ánh nhìn từ sinh viên lớp khác. Đến giảng đường ở tòa nhà A, cậu đứng ở một chỗ khuất bên ngoài tìm kiếm bên trong.
Thấy Hạ Thiên Cầm sấn tới thật gần Mục Thiên Xứng, chỉ chỉ trỏ trỏ gì vào đó điện thoại của anh. Ánh mắt của Hạ Thiên Cầm gần như không thèm che giấu khi nhìn Mục Thiên Xứng ở khoảng cách gần như vậy, bàn tay buông thõng bên người cậu âm thầm nắm chặt lại.
Sinh viên trong lớp đứng lên dần dần bước ra ngoài, tầm nhìn không ngừng đặt trên người Biện Nhân Mã mà thảo luận.
Mục Thiên Xứng vừa ra đã thấy Biện Nhân Mã khoanh tay, u ám nhìn chằm chằm mình, sau đó cậu lạnh lẽo liếc sang Hạ Thiên Cầm bám sát theo anh. Anh chàng cười híp mắt với cậu, Biện Nhân Mã hừ lạnh trong lòng.
“Cậu đến bao giờ vậy?”
“Mới vừa thôi.”
Biện Nhân Mã trả lời không nghe ra cảm xúc, tiện tay vòng qua người Mục Thiên Xứng, giữ cánh tay của anh đi về phía trước trong cái nhìn của những người khác bao gồm Hạ Thiên Cầm. Mục Thiên Xứng nhận ra, bàn tay đang giữ cánh tay của mình siết rất chặt.
Đến bãi đỗ xe ô tô hiếm người, Biện Nhân Mã không hề khách sáo mà đẩy Mục Thiên Xứng vào ghế sau. Bản thân cậu cũng leo lên, đóng sầm cửa lại.
“Vừa nãy trong lớp làm gì mà sấn sát như thế, hửm?” Biện Nhân Mã phủ lên người anh, đôi tay giữ hai cổ tay của Mục Thiên Xứng ấn trên cửa kính xe, lạnh nhạt hỏi.
“Tìm tài khoản thêm vào nhóm, tôi và cậu ta được chia chung nhóm.” Mục Thiên Xứng ấm ức trả lời: “Xin giảng viên đổi mà không được.”
Biện Nhân Mã cười khẩy một tiếng, không một lời báo trước mà cúi xuống ngậm lấy môi anh, hôn rất hung hăng. Đầu lưỡi của cậu khuấy đảo khoang miệng Mục Thiên Xứng, hơi thở bị cậu nuốt trọn, vệt đỏ kéo dài từ má xuống cổ rồi lan ra cả tai anh.
Môi dưới của anh bị cắn, nhanh chóng sưng lên. Nụ hôn của cậu chuyển sang cằm, qua tai lại đi xuống cổ. Đôi mắt của Biện Nhân Mã trở nên nặng nề, cậu há miệng, cắn thật mạnh vào vành tai của Mục Thiên Xứng để lại dấu răng đỏ ửng, phần cổ của anh cũng bị cậu lưu lại mấy dấu hôn đỏ ửng ở chỗ cao cao, mà áo sơ mi anh đang mặc sẽ chẳng thể nào che đi được toàn bộ.
Mục Thiên Xứng bị cậu chọc khiến cơ thể nóng bừng, ngực liên tục phập phồng, thở hổn hển liếc nhìn Biện Nhân Mã vẫn mang vẻ mặt thản nhiên. Cậu thả một tay của Mục Thiên Xứng ra, chuyển sang giữ cằm anh, từ từ nâng lên cao.
Híp mắt nhìn những dấu vết chủ quyền mình để lại, Biện Nhân Mã mỉm cười hài lòng.